Sunday, May 25, 2014

Blog Radio 333: Cho những yêu thương không trọn vẹn

Lá thư trong tuần: Hết cảm giác yêu
                                                                              
Một sớm mai thức giấc, thấy lòng trống rỗng. Cuộc điện thoại quen thuộc từ một dãy số không lưu cũng thuộc làu. Chẳng buồn bắt máy. Ấn reject. Nhạc chuông lại vang lên lần nữa. Tắt nguồn.
Không hiểu nổi mình muốn gì. Đơn giản là…cảm thấy lười yêu thương. Mọi thứ không còn nồng nàn, không còn thiết tha như những ngày đầu tập tẹ yêu. 

Phải chăng là đã đến lúc buông tay. 

Phải chăng là đã đến lúc… 

Ngày hôm qua, anh quên cuộc hẹn với người anh (từng) yêu chỉ vì ánh mắt ngọt ngào của ai đó: “Anh ơi cho em quá giang xe với, xe em hư rồi!”. Ngày hôm qua anh gặp một người con gái khác khiến trái tim anh đâp nhanh hơn là khi đứng trước em. Em đã đùa với chính mình rằng chắc có lẽ mình đứng trước nhau nhiều quá nên quen hơi nhau mất rồi.

Ẹm cũng đã từng nói với anh rằng em sẽ yêu cho đến khi cầm tay anh mà vẫn thấy lạnh tanh, hôn anh mà mặt chẳng còn nóng bừng thì khi đó em sẽ dừng lại tình yêu với anh, dừng lại những tháng ngày bất chấp trời mưa trời gió để chờ nhau nơi quán caffe cũ. 

Hết cảm giác thì yêu làm gì hả anh? 

Người ta đâu thể sánh vai nhau, cười với nhau trọn vẹn chỉ vì nghĩa vụ, chỉ để chứng minh trước bạn bè rằng ta vẫn còn là của nhau đâu!  Vậy thì chia tay! Để tránh làm tổn thương nhau! Tránh để thêm một lần nữa và có thể là nhiều lần nữa anh bỏ rơi em để anh đi với cô gái ánh mắt ngọt ngào đó, tất nhiên, không – phải – em. 

Em sẽ đau lắm! Cô gái Bảo Bình khi yêu vẫn hay dùng lí trí. Một khi có dấu hiệu không ổn thì sẽ chọn cách chia tay để tránh làm đau mình, để giữ lại hình ảnh của anh một cách trọn ven nhất, một chàng trai chưa làm em khóc nhiều bởi biết đâu nếu em cứ tiếp tục, em sẽ khóc đấy, khóc nhiều đấy dù em không phải là tuyp con gái yếu đuối, lụy tình. Ăn kem cùng em mà ánh mắt anh cứ rơi rớt ở đâu. Vậy mà hôm ấy em đã cố tình mặc chiếc áo đẹp nhất. Em đã nghĩ đến những lời khen, thậm chí là trêu đùa của anh và cả phản ứng của em. Nhưng anh đã không buồn ngó đến. Que kem tan chảy trên tay anh tự lúc nào. Một  thoáng ngỡ ngàng trong ánh mắt anh. Và hình như em có thấy cả một chút vui mừng. Anh gật nhẹ đầu chào ai đó. Em quay lại. Là cô gái có ánh mắt ngọt ngào. Là tóc xõa ngang vai. Là môi chúm chím cười nụ. Là váy hồng. Là giày búp bê. Là hai người có duyên à?  

Em nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau kem trên tay anh. Tay chạm tay. Không cảm giác anh à! À không, có chứ! Có một cái gì đó vừa vỡ. Em cũng không biết nữa, em không nhìn thấy. Vì mắt em cay xè. Em hiểu! Thế nên cuộc gọi sáng nay của anh cũng chỉ là thói quen mà anh chưa kịp bỏ mà thôi. Người ta không thể hào hứng nói chuyện với một người mà cuộc nói chuyện đó chỉ là một sự sắp đặt, một nghĩa vụ. Thế nên em tắt máy, anh không tự mình bỏ được. em sẽ tập cho anh quen. Quen với việc không nghe giọng em vào mỗi buổi sáng sớm. 
Quán cũ, bàn cũ, người cũ, vẫn hai caffe sữa nhưng cảm giác khác. Không còn cái giọng cười trong vắt của em. Cũng chẳng còn những câu đùa tếu táo của anh. Không gian im lặng. chỉ có tiếng hát Boyzone  trầm ấm phát ra từ quán.

Every day I love you
Every day I love you boy
Em gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

-Là thật à?

Câu hỏi của anh sau một hồi im lặng. Em không nói gì, chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Yêu là thật. Vui thật. Giận hờn thật. Cười thật. Khóc thật. Đau thật. Và chia tay cũng là thật đó anh.

-Lí do?

Em chỉ cười nhẹ không nói. Chắc có lẽ anh và em điều là những người biết rõ lí do nhất. Hết yêu thì chia tay. Cái lí thuyết nghe chừng đơn giản ấy, nhẹ tênh tênh  mà nặng đến vô cùng . Câu chúc em hạnh phúc của anh em chảng thể nào đáp lại, em không làm được anh à! Người ta không thể cười nói vô tư, chúc nhau những câu chúc ( theo em là sáo rỗng ) khi một trong hai người vẫn chưa quên được nhau. Gượng gạo lắm! Đướng về nhà chênh vênh. Năng chiều chập choạng tắt sau lưng. Như yêu thương cũng chỉ còn lại là những kỉ niệm le lói trong nhau. Chiếc xe bus  lắc lư chòng chành qua những nẻo đường quanh co. Đường về  hôm ấy cay xè, con phố quen thuộc nhạt nhòa, nhòe nhoẹt vun vút lùi lại phía sau , bỏ lại cô gái với cả một lối về ngơ ngác, ướt đẫm nỗi buồn.

    “ Cứ ngỡ chia xa là một điều không thể
      Hóa ra không gì là không thể phải không anh
     Mình xa nhau, có lẽ vì tình quá chông chênh
     Nên ta đã vô tình lạc mất nhau trên phố
     Lạc mất nhau trong một chiều ngược gió
     Lạc chốn đông người, em lạc chốn không anh…

Vậy là thêm một người nữa rời bỏ em. Thêm một yêu thương nữa quá khổ bàn tay mà em không cầm được. Thêm một yêu thương chưa trọn ven. À không, là không trọn vẹn mới đúng.  Cuộc đời này vẫn thế, trò cút băt muôn đời vẫn là cái trò tưởng như chỉ có con nít mới chơi ai dè ngay cả người lớn cũng bị cuốn vào. Cũng chẳng ai biết rằng đến bao giờ mình mới có thể dừng lại bình yên bên một người. Gió cứ lãng du bên đời thổi mãi, yêu thương cứ tít tắp xa… 

Ai đó đã nói rằng, những người đến với ta trong cuộc đời này đều là sự sắp đặt của số phận. Họ đến và mang theo những phần đời khác, có thể vui, có thể buồn, có thể khóc, có thể cười…và tất nhiên không phải ai đến cũng là để ở lại. Họ dạy cho ta những bài học về gặp gỡ, về chia xa để ta biết trân trọng yêu thương mình đang có. Cóp nhặt những yêu thương rồi sẽ có một ngày, có một người ở bên ta đến mãi mãi. Sẽ là cái nắm tay đi đến cuối con đường…

  •  Thanh Thảo

  • Truyện ngắn: Một lần yêu

Mười giờ ba mươi phút, Lam kéo cao chiếc cổ áo khoác, khẽ nhíu vai rồi cho hai tay vào túi áo bước ra khỏi đài phát thanh nơi cô đang làm việc, cái lạnh cuối thu khe khẽ thấm vào da thịt nhưng lòng Lam ấm áp vì có anh đi ngay sát cạnh. Anh lúc nào cũng vờ chạm vào tay Lam rồi hốt hoảng như va phải tảng băng trôi nào ấy, và sau đó cho nó chui tọt vào trong túi áo anh cùng cái đan tay thật chặt. Những cử chỉ đáng yêu như thế cứ lớn dần lên theo tháng theo ngày để dệt nên một tình yêu tưởng chừng sẽ mãi luôn bền chặt giữa Lam và anh. Người ta vốn hay bảo tình đầu như chân đi trên cát, tuy nhẹ mà thật sâu.

Ngày ấy, khi còn là sinh viên, những tháng ngày của Lam trôi qua trong những hoạt động Đoàn không biết mệt mỏi, trên những con đường khuya khi vừa chạy xong chương trình về, giữa những chuyến tình nguyện ngược xuôi, bên triền dài những đêm trắng ôn bài thi cử; và anh không biết từ lúc nào đã trở thành người bạn đồng hành luôn giúp đỡ và nhắc nhở cô. Anh là tiền bối trên Lam một khóa, anh nhiệt thành với công tác Đoàn và luôn biết cách quan tâm đến những người xung quanh, và rồi như một duyên kì ngộ, trong chuyến tình nguyện mùa hè xanh năm đó, Lam được xếp vào đội hình do anh phụ trách. Anh là một đội trưởng nghiêm túc, đầy trách nhiệm nhưng cũng cực kì hóm hỉnh, thói quen gắn kết những cá nhân trong đội ngày ấy của anh là mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều nhắn tin chúc ngủ ngon đến từng người, để rồi những ngày tháng dài mãi sau đó những tin nhắn đến và đi trong hộp thư điện thoại của Lam ngày một đầy hơn, và của anh cũng thế. Tình yêu của Lam và anh tự nhiên như những con suối nhỏ rạo rực vươn mình ra sông lớn, ào ạt và đầy đam mê.

- Em nghĩ điều gì khó có thể thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ nhau!

Người ta bảo thường trong hai kẻ yêu nhau sẽ có một người yêu nhiều hơn, Lam không biết trong tình yêu của mình Lam hay anh là người yêu nhiều hơn, nhưng dòng chảy nơi con suối nhỏ trong cô dường như chậm hơn so với trước. Ai cũng hiểu để có thể giữ cho thứ gọi là cảm xúc gắn với hai từ bền chặt theo đúng nghĩa của nó thì cần nhiều điều hơn bên cạnh cái yếu tố gọi là tình yêu. Tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thất nhưng cái nghiệp đầu tiên mà Lam vướng chân vào và khiến cho chuỗi ngày Lam lao theo công việc không biết mệt mỏi bắt đầu lại là VJ cho đài phát thanh FM của thành phố. Mọi thứ tình cờ đến không ngờ tới được, khi cô bạn thân của Lam bất ngờ bị sốt cao trước ngày thi tuyển của đài, và rồi Lam đến đó thi để “lấy kinh nghiệm giùm tao” theo nguyện vọng của cô bạn. Không biết may mắn hay xui rủi thế nào, Lam được nhận. Có một vài thứ trong cuộc đời, dù ta có cố gắng đưa tay thật cao thì cũng không bao giờ với tới được, và có vài thứ ngược lại, chỉ cần đứng gần chút thôi nó sẽ tự nhiên hút lấy ta như là định mệnh. Cũng không rõ từ khi nào, Lam yêu hẳn công việc tay ngang này, nó không gò bó và đầy sáng tạo, như cái cách khi Lam chọn thiết kế nội thất. Mỗi người chỉ có riêng cho mình một quỹ thời gian nhất định, và nó cạn dần đi theo những khắc trôi qua. Lam bị cuốn phăng theo những chuỗi ngày vồn vã và bận rộn không có điểm dừng, cảm giác như thời sinh viên dài thêm ra, nhưng có một điều đã khác, anh không còn bên cô thường xuyên để bảo ban hay nhắc nhở nữa. Anh cũng có công việc của riêng mình, và cũng chẳng biết so với công việc của Lam, ai sẽ bận rộn hơn, nhưng kì thực lịch công việc ngược nhau đã khiến quỹ thời gian dành riêng cho anh và Lam cứ thế hạn hẹp dần, và không biết bằng cách nào Lam đã thích nghi với điều đó nhanh hơn cô có thể tưởng tượng.

- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ công việc mình yêu thích!

Và rồi Lam cũng may mắn dành được một cơ hội tốt để làm việc tại công ty thiết kế nội thất lớn nhất nhì của thành phố, đúng chuyên ngành mà cô học và là công ty đối tác với công ty anh. Anh vui, Lam cũng vui nhưng công việc lại một lần nữa cuốn Lam xoáy theo dòng thác thời gian, chỉ có trôi xuôi mà chẳng chảy ngược bao giờ, và rồi nụ cười của anh, của Lam mờ dần. Có đôi khi ta chẳng kịp cho bản thân một chút thời gian để suy nghĩ mà cứ để những thứ mới mẻ và thú vị của cuộc sống cuốn dần đi, Lam được công ty chọn đi tu nghiệp ở Italia một năm và có cơ hội cho vị trí trưởng phòng sau khi kết thúc khóa học. Lam không suy xét dù chỉ một giây, mọi thứ đến với cô dễ dàng đến khiến người khác phải ghen tỵ, món quà lớn như thế sao cô nỡ từ chối, và giọt nước tràn ly.

- Anh biết đó là cơ hội không phải ai cũng có mà, nhất là với một người mới như em. – Lam có phần lớn tiếng khi nghĩ rằng anh đã chẳng hiểu cho những điều đơn giản rằng thăng tiến trong công việc chứng tỏ là cô thực sự rất có năng lực.
- Anh hiểu, nhưng cùng lúc kiêm cả hai công việc khiến em và anh chẳng còn thời gian gặp nhau, giờ em quyết định đi đột ngột thế này mà chẳng thèm bàn trước với anh. – Giọng anh yếu ớt trước thái độ hung hăng của cô.
- Thì chẳng phải em đang bàn với anh đây sao, xong khóa học này là em cũng chính thức tập trung vào một thứ duy nhất rồi, vì anh, em sẽ bỏ công việc ở đài.
- Vậy… chúng ta cưới nhau trước khi em đi được không? – Anh đặt bàn tay Lam vào bàn tay mình, nhưng không nhìn cô như sợ câu trả lời mà anh biết chắc mình không mong đợi.
- Em chưa muốn, đợi em về rồi tính được không? – Lam nhíu mày, rút tay ra rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh.

Đây không phải là lần đầu tiên anh đề cập với Lam chuyện này, những tháng ngày nhìn Lam mệt nhoài cả ngày với công việc chuyên môn rồi lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng thu mà chẳng kịp ăn gì, anh rất xót. Khi chương trình mới được nghiệm thu, lại là chương trình do Lam đề xuất và lên ý tưởng, và được rất nhiều thính giả yêu thích là lúc cô phải kết thúc công việc lúc mười giờ đêm, anh cũng chỉ có thể đợi đón Lam về nhà mà chẳng thể giúp được gì cho cô, anh đã nghĩ đến việc hai đứa kết hôn sẽ tiện hơn cho cả anh và cô. Nhưng Lam đã phản đối. Rồi chẳng biết từ lúc nào quan điểm của anh và Lam chống nhau tới mức người này nói có thì người kia bảo không chứ chưa bao giờ là “có” và “cũng có thể” cả. Anh không thuyết phục bởi anh thừa biết tính Lam, cô cố chấp và ương bướng, khi đã nghĩ sẽ quyết định như thế thì chẳng khi nào cô thay đổi hay suy nghĩ lại, trừ khi quyết định của mình làm Lam hối hận. Mà khi hối hận thì đã quá muộn rồi. 

Và cứ thế, Lam đã đi.

- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ những cơ hội chỉ kịp đến một lần!


Ngày Lam trở về trời đang bắt đầu vào Đông, gió chỉ khe khẽ thôi nhưng hơi lạnh lại khiến con người ta có thể rùng mình. Cuối cùng thì chuyến đi gần ba năm của Lam cũng kết thúc, Lam chẳng nhớ nổi thời tiết tại sân bay Malpensa của thành phố Milano hôm cô về nước ra sao, nhưng cái ngày mưa tại Sài Gòn hôm Lam rời đi thì cô chẳng thể quên được. Hôm ấy anh không đến tiễn Lam, hoặc anh có đến nhưng cô chẳng biết, bởi cô đã đợi và đợi đến tận khi máy bay cất cánh vẫn không thể tin rằng cô chưa nhìn thấy ánh mắt tin tưởng nơi anh. Nơi mà Lam đang đứng là cây cầu ngày trước anh và cô hay đến, nay cũng trầm mặc lạ lùng…

- Đợi anh lâu không?

Lam ngẩng đầu quay người lại, cô trông đợi và cũng hồi hộp, người đó sẽ còn như xưa chứ. Nhưng trước mắt Lam chàng trai của ba năm về trước gần như thay đổi hoàn toàn, anh đen hơn, râu ria xồm xoàm hơn, cặp kính dày hơn nhưng chẳng che đi được đôi mắt đã bớt trong vắt, chỉ có một điều, anh trông vững chãi hơn, và trong lòng Lam lại gợn lên những xốn xang chẳng hợp lúc.

- Anh có hóa trang đâu mà em không nhận người quen thế? – Anh cười lớn trước ánh nhìn gần như sắp bào đi lớp da ngăm ngăm trên mặt anh.

Lam bật cười, không gượng gạo nhưng cũng chẳng tự nhiên, một chút xót xa, một chút hững hờ, “người quen”, người đã từng quen.

- Nếu mái tóc không dài hơn nhiều thì trông em không có gì khác trước hết, thật trùng hợp, vẫn là bộ quần áo này.

Vậy là hôm Lam đi anh đã đến, bởi ngày hôm nay gặp lại anh Lam đã chọn cho mình bộ quần áo mà hôm rời khỏi nơi này cô đã mặc. Anh vẫn nhớ!

- Nói gì đi chứ, em cứ để anh độc thoại mãi thế sao được?

Lam cười. – Không phải không nên dùng lại những câu nói của ngày xưa trong hoàn cảnh hiện tại hay sao?

Ngày trước những khi giận anh, Lam thường hay im lặng, mặc anh muốn nói gì nói, bởi tính Lam vốn nóng nảy, cô mà phản biện lại thể nào hai đứa cũng cãi nhau. Anh cứ lẽo đẽo theo cô, nghêu ngao hát và kể hết chuyện này đến chuyện khác, rồi khi chán chê mỏi mệt nghe anh bảo “em cứ định để anh độc thoại như thằng khùng thế này em mới vừa ý sao?” là cô lại bật cười và chẳng còn giận anh nữa.

- Anh không cố ý. Cứ tự nhiên mà thốt ra...
- Thiệp cưới cho em đâu? – Lam chặn ngang cái giọng trầm trầm của anh.

Cuộc đời vốn chẳng ai biết đâu trước ngày mai chứ nói chi chuyện tận hơn năm sau hay thậm chí là ba năm sau, khi những xa cách và hờn dỗi của tuổi trẻ đã kéo anh và Lam ngày một xa và xa hơn. Rồi những cơ hội cứ đến khiến Lam một lần nữa chẳng chịu từ bỏ và khi khoảng cách thời gian từ một năm đã kéo sang tận con số ba thì cũng là lúc anh mờ dần trong cuộc sống của Lam, còn Lam vượt khỏi tầm với của anh, cứ thế sợi dây kết nối họ cứ dãn dần ra và lững lờ trôi. Đâu ai biết trước rằng mẹ anh sẽ bệnh nặng và điều bà mong muốn là được nhìn thấy ngày vui của cậu con trai duy nhất, cũng đâu ai ngờ rằng lại có một cô gái âm thầm đứng bên cạnh anh suốt ngần ấy năm trời chỉ mong một lần anh thôi nhìn về phía Lam. Chắc rằng trên đời này cũng có tồn tại thứ gọi là định mệnh hay duyên nợ gì đó, và đó chính là duyên nợ mà anh phải trả. Anh đính hôn cách đây một năm rồi như đợi chờ điều gì đó nên cứ mãi ậm ờ một cái đám cưới, và khi không chờ đợi nữa anh lại cần một chút thời gian để dẹp yên những cảm xúc còn vướng víu trong lòng, đến khi anh quyết định phải tự mình buông bỏ và thiệp cưới đã đến tận tay bạn bè, thì anh nghe tin Lam về, còn Lam nghe tin anh sắp cưới.

Gió nhẹ thoảng qua tai nghe như một nụ cười buồn, Lam thả mình theo dòng kí ức của những tháng năm tươi xanh đã rất lâu về trước, có cả cái ngày anh ngây ngô tỏ tình với cô.

- Anh nghe người ta bảo nếu một cô gái đi cùng chàng trai mà cô ấy thích và nhìn thấy hoàng hôn ba lần trong ngày thì sẽ ở bên chàng trai ấy mãi mãi đấy, em biết chuyện đó không?
- Nhìn thấy hoàng hôn ba lần trong một ngày, làm gì có chuyện đó, anh đùa đấy hả?
- Thật, em không tin à, nhắm mắt lại đi.

Vậy mà cũng có một đứa con gái ngu ngơ không thua kém gì, vì tò mò mà nhắm chặt mắt nhưng không phải để thấy, bởi vì mắt nhắm thì có thấy được gì đâu, chỉ là cảm nhận được “Hoàng hôn” trong lúc ánh chiều hoàng hôn sắp tàn, cái kiểu chơi chữ tên mình của anh đều khiến Lam bật cười khi nhớ lại.

Anh đưa Lam về, vì chẳng thể đưa Lam đi đến tận cuối con đường như ngày xưa anh và Lam đã từng hẹn ước nên giờ đây anh chỉ có thể tiễn cô trên một đoạn ngắn của con đường, Lam nghe mà lòng thắt lại. Con người này, người mà Lam hết mực trân quý rồi rời đi, giờ lại đang ngay bên cạnh cô gần như khoảng cách giữa hai nhịp thở vậy mà Lam chẳng thể còn nắm giữ được nữa.

- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?
- Đó là bắt chúng ta từ bỏ sự an bài của định mệnh!

Đám cưới anh, Lam không đến, hay nói đúng hơn là không đủ can đảm để đến, anh cũng chẳng có thiệp cho cô, làm sao có thể nâng niu tấm thiệp cưới khi tên người con gái sánh duyên cùng anh không phải là Lam. Những mẩu đối thoại của ngày xưa lại chấp chới trong đầu Lam.

- Anh này, nếu sau này không cưới được nhau thì chúng ta sẽ ngoại tình nhé!
- Haha, anh chỉ ngoại tình với vợ anh thôi, và em phải là vợ của anh. Đó là số phận!

Nếu ai đó bảo rằng con người ta gặp gỡ và kết duyên cùng nhau là thuộc về số phận, mà đã là số phận thì dù có trốn đằng nào cũng sẽ không thoát khỏi thì Lam đành chấp nhận rằng anh không phải là số phận của cô.

“Các bạn biết không, khi một câu chuyện tình yêu dang dở người ta sẽ thường tìm lấy lý do nào đó để bấu víu và đổ lỗi, nếu không phải tại tôi thì là tại anh, hay tại ông Trời đã ác duyên với chúng ta. Nhưng thật ra bạn biết đấy, định mệnh đưa chúng ta gần nhau nhưng có giữ lấy nó hay không là do chúng ta quyết định, đừng nghĩ rằng ông Trời sẽ giữ nó giùm chúng ta, vì ông Trời ấy mà, ông Trời vốn thực sự thực sự rất bận. Vậy nên các bạn trẻ, nếu bạn yêu thương ai đó, yêu quý điều gì đó, hãy trân trọng khi còn có thể, vì chẳng ai biết trước được ngày mai, đừng bao giờ để mình phải hối tiếc vì đã không đủ quan tâm hay không đủ can đảm để giữ lấy những gì mà mình yêu quý. Còn bây giờ chúng ta cùng nhau nghe bài hát tiếp theo của chương trình nhé”. Giọng Lam trầm bổng và câu cuối cùng Lam thì thầm như chỉ cho chính mình nghe thấy “Chúc mừng anh, đám cưới người thương”.

- Em nghĩ điều gì khó có thể trở thành hiện thực nhất?...
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Song Ngư
Thực hiện: BTV Chit Xinh

Kĩ thuật: Đức Thụy - Hằng Nga - Lương Thiện

Sản xuất và quản lí bởi: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus

Monday, May 19, 2014

Blog Radio 332: Hạnh phúc đến muộn

Đừng bao giờ tự khóa chặt niềm đau, bởi đó là cách nhanh nhất để giết chết yêu thương. Và... hãy luôn trân trọng người đến sau, vì không phải ai cũng đủ can đảm để bước đến, vun vén và vỗ về những nỗi đau mà người đi trước để lại..
YÊU THƯƠNG LỠ BƯỚC

Yêu tha thiết một người khiến con tim tổn thương, phải chăng đã quá bất công với bản thân mình? Thế nhưng, tình yêu vốn chẳng tồn tại công bằng. Trong tình yêu, mọi đau đớn, giận hờn, đúng, sai chỉ có thể quy về một chữ “tình”...

Một ngày cuối thu, đầu đông buốt lạnh. 

Lâm ngồi lặng yên bên khung cửa sổ, ngẩn người nhìn những bông tuyết nhỏ nhắn, nũng nịu đậu trên mặt kính, trắng xóa và đầy tinh khôi.Cô vừa trở lại Melbourne ngày hôm qua. Và suốt trong khoảng thời gian của ngày hôm qua cho tới sáng nay, cô không hề bước chân khỏi ngôi nhà này. Mỗi năm một lần, dẫu bận rộn bao nhiêu, dẫu guồng quay cuộc sống có tập nập thế nào thì Lâm vẫn dành cho mình ít nhất một tuần để về lại nơi này.Melbourne – nơi đã lưu giữ giúp cô biết bao kỉ niệm, hoài bão, mơ ước của một thời trẻ dại còn lắm ngông nghênh.Và đâu đó còn có cả những đau thương mãi chẳng thể nào hóa thành kỉ niệm, để một lần gói gọn và giấu đi.Giá tất cả mọi thứ đều có thể hữu hình, có thể dễ dàng tạo nên rồi xóa đi bất cứ lúc nào thì hay biết mấy.

Lâm mỉm cười, nụ cười đầy nhợt nhạt. Cô tiến về phía ngôi mộ nhỏ nằm lặng lẽ giữa những vòm cây, đặt bó hồng lên tấm bia phủ đầy tuyết. Màu trắng của tuyết hòa với màu trắng của hoa, dưới nắng tạo nên thứ ánh sáng đau đớn đến nhức mắt. Một giọt nước trượt khỏi khóe mi Lâm khi cô ngồi xuống, vuốt ve nụ cười của trong tấm hình trên tấm bia…

- Em lại trở về rồi!


Ngày ấy, cô gái sinh viên phương Đông chầm chậm rảo bước vào khuôn viên trường đại học Deakin. Lâm đi một vòng quanh trường, cảm giác mãn nguyện theo gió tràn vào đầy khắp lồng ngực. Trải qua cuộc chiến cam go ở đại học, cuối cùng cô cũng đoạt được một trong hai tấm vé để đến với khoa kiến trúc của Deakin. Nơi đây là ước mơ, là nguyện vọng kể từ khi Lâm xác định mình sẽ đi theo con đường kiến trúc. 

Hai bên đường, thảm cỏ xanh trải dài bất tận khiến buổi trưa hè trở nên dịu hẳn đi.Lâm đưa máy ảnh lên, định ghi lại khoảnh khắc trong vắt, không gợn chút mây của trời. Bờ vai chạm phải vai của ai đó khiến Lâm lảo đảo suýt ngã, trong khi tất cả bản vẽ trên tay đối phương đều rơi xuống đất. Lâm cúi xuống, nhặt hết những gì rơi vãi trên đất kèm theo câu xin lỗi chân thành. Người đối diện thản nhiên nhận lấy những món đồ trên tay Lâm rồi quay đi, không một lời cảm ơn. Lâm nhíu mày nhìn theo bóng dáng cao dong dỏng ấy, nhún nhún vai không chấp rồi tiếp tục công việc của mình.

Ngày đầu tiên đến giảng đường, Lâm không ngăn được những cảm xúc hồi hộp trong tâm trí. Nhìn sang người bạn cùng bàn, cô hơi nhíu mày khi nhìn thấy gương mặt đang say ngủ, mặc kệ lời giảng đầy thuyết phục của giáo sư trên kia. Suốt cả buổi sáng hôm ấy, trong khi Lâm hớn hở khi được tiếp thu được rất nhiều tinh hoa tri thức thì người bên cạnh vẫn say sưa trong giấc ngủ. Lâm nhìn anh ta, mái tóc màu đồng, sóng mũi cao thẳng, làn da trắng đến tái nhợt.Nét mặt này, thực sự rất quen.Lâm cẩn thận nhớ lại những người mình đã gặp trong những ngày vừa qua.

- Thì ra là người mình va vào hôm ấy. – Lâm tự lẩm bẩm với chính mình rồi tiếp tục chú tâm vào bài giảng.

Ngày nào lên lớp, Lâm cũng bắt gặp anh ta trong hình dạng như thế, không ngủ thì cắm phone nghe nhạc. Vậy anh ta đến lớp để làm gì nhỉ?Lâm bỗng thấy khó chịu vô cớ, cứ như thể người ấy đang xúc phạm đam mê của cô.Ừ thì Lâm biết mình có đôi chút vô lí khi nghĩ vậy. Nhưng điều Lâm thấy lạ lẫm, đó là dù có ngủ say đến bao nhiêu thì anh ta vẫn ra về rất đúng giờ… và bài kiểm tra luôn đạt điểm cao. Và Lâm bất chợt cũng nhận ra rằng, lần đầu tiên mình để ý đến một người như thế.Cảm giác này lạ lẫm đến nỗi chính bản thân cô cũng chưa từng trải qua bao giờ.Chú ý người ấy và mong muốn người ấy chú ý đến mình.Đây rốt cuộc là cảm giác gì?

Lâm bước vào thư viện với dòng cảm xúc đầy hỗn loạn. Và việc một lần nữa giáp mặt với anh bạn lạ lẫm khiến sự bối rối trong Lâm lên đến đỉnh điểm. Lâm vờ như không nhận ra anh ấy, ra vẻ thản nhiên, với tay lên lấy cuốn sách mình đang cần. Thế nhưng, cao quá.1m68 đâu phải là thấp cơ chứ?Vậy mà cô vẫn không thể nào lấy được.

Một cánh taygầy gầy đã vươn lên lấy giúp Lâm. Lâm nhìn sang. Lại là anh ấy.

- Cảm ơn! – Lâm đưa tay lấy cuốn sách nhưng không biết lơ ngơ thế nào mà khiến góc sách nhọn hoắt quẹt một đường dài trên cánh tay người đối diện, múa ứa ra, đỏ thắm.

Lâm sững người mất một lúc rồi mới vội vàng cầm lấy tay người đối diện, lục tìm trong túi xách khăn giấy. Thế nhưng, anh ta lại vội vàng thoát khỏi bàn tay Lâm, tự tay mình giữ lấy vết thương, xoay người bỏ đi. Lâm ngỡ ngàng khi nhận ra những cảm xúc lạ lẫm đang hiện hữu trong ánh mắt kia: một chút giận dữ, một chút lo sợ, một chút bàng hoàng, còn có cả một chút ưu thương. 

Lần này thì Lâm đuổi theo, mặc kệ sự chống cự, vẫn cẩn thận lau vết thương cho anh ấy.

- Đừng chạm vào tôi. – Giọng nói vốn dĩ trầm ấm trở nên gay gắt và cáu kỉnh.
- Anh yên lặng đi. – Lâm cũng gắt lên, ánh mắt đầy giận dữ.
- Nếu không cẩn thận, cô sẽ chết vì căn bệnh giống tôi đấy. – Anh ta buông lại một câu đầy khó hiểu rồi bước về phía cổng trường. Trong ánh hoàng hôn buông chậm, bóng dàng cao gầy đầy cô đơn ấy khiến tim Lâm thắt lại. Sao cô lại cảm thấy đau như thế?

Căn bệnh giống tôi? 

- John bị nhiễm HIV. – Tiếng vị giáo sư già vang lên từ sau lưng khiến Lâm sững người. HIV?Không thể nào.
blog radio 332 hạnh phúc đến muộn
Lâm thất thểu quay về nhà, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kể ban nãy của giáo sư. 

“John thực sự rất tài năng, là một ngôi sao đầy triển vọng trong lĩnh vực kiến trúc. Thế nhưng, có lẽ Chúa đã không cho John sự may mắn. Anh ấy vô tình bị nhiễm HIV. Điều tưởng chừng như không bao giờ xảy ra lại đột ngột ập đến khiến John mất phương hướng trong một khoảng thời gian dài.”

Không hiểu sao nhưng khi nghe những lời nói ấy, Lâm suýt nữa thì bật khóc.Lâm hiểu, hành động ấy không chỉ là sự đồng cảm giữa người và người.Lần đầu tiên, Lâm suy nghĩ thấu đáo về cảm giác của mình trong những ngày qua. Những hình ảnh rời rạc dần hiện về trong tâm trí Lâm: từ dáng vẻ, đến sự bất cần, đến vẻ ưu thương… tất cả đều khiến Lâm đau nhói. Lẽ nào đó là… YÊU?

Bước chân Lâm dừng hẳn.Yêu?Một cảm giác hoảng loạn bất chợt ùa tới khiến Lâm chới với.Nếu đây là sự thật, nếu Lâm yêu John là sự thật thì mọi chuyện sẽ ra sao?Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ yêu một người nơi đất khách như thế này. Mà, anh ấy còn là người…

Lâm quyết định trốn tránh.Bất cứ ai, dẫu cho có là người bình tĩnh thế nào, bỗng dưng một ngày phát hiện ra bản thân mình yêu một người không nên yêu thì cũng như thế.Cô cố hết sức để tránh mặt John.Mọi thứ lại quay trở về vạch xuất phát, quay về cái thuở cả hai chưa biết nhau.Cơ mà, Lâm cười khổ, mối quan hệ của hai người đâu đủ để gọi là “quen biết”.

Thế nhưng, bức tường kiên cố trong Lâm hoàn toàn sụp đổ nhìn thấy người đang đứng trước cửa nhà mình. Là John. Dưới sắc vàng của ngọn đèn đường, bóng dáng của John càng thêm trải dài, cô độc. Anh ta tựa người vào cổng, đầu gục xuống. John say sao?

Lâm vội bước về phía ấy.

- John? Anh say sao?

John ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ vì men say bỗng sáng rực, sắc bén khi nhìn thấy Lâm.

- Là em! – John lầm bầm – Chính là em. Tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?Xuất hiện để khơi lên bản ngã đáng sợ trong tôi.Tôi đã trốn tránh điều đó bấy lâu, tại sao em lại đến?Tại sao, tôi…lại yêu em?Hơn ai hết, tôi là kẻ không bao giờ đủ tư cách để yêu.

Lâm sững người, dường như không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy. Cô không có chút phản ứng gì, trong khi John không ngừng lảm nhảm trong cơn say:

- Từ lần gặp va phải nhau ở vườn trường, tôi đã hốt hoảng khi trái tim mình bất giác đập mạnh. Khi em xuất hiện ở giảng đường và ngồi bên cạnh tôi, tôi đã chẳng dám mở mắt.Cảm giác ấy mãnh liệt khiến tôi hoảng sợ, không biết phải làm thế nào? Cố gắng không để ý tới em nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo em. Cũng có một ngày tôi phải thê thảm thế đấy.

Cánh tay John run run khi ôm Lâm vào lòng. Nỗi hoang mang, đau đớn vẫn in hằn nơi đáy mắt nhưng trên hết đó là sự mãn nguyện.Lâm cũng ôm siết lấy anh, mặc kệ ngày mai có ra sao, mặc kệ những gì cần phải đối mặt ở phía trước.Chỉ cần hôm nay, cô cùng anh, ở đây, có nhau là được.Tình yêu, đôi khi có thể bỏ qua tất cả chỉ để có thể được ở lại bên cạnh nhau.
blog radio 332 hạnh phúc đến muộn

Họ yêu nhau, bên nhau như bất cứ một cặp tình nhân nào, nồng nàn và thắm thiết. Những con phố mùa thu luôn chào đón bước chân họ bằng những trận gió khiến lá vàng rơi lả tả, trải thảm dày cộm suốt con đường đi. Trong những chiều đông hoang hoải một nỗi buồn man mác ấy, John thường nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lâm, đưa cô qua từng con phố vắng để về lại kí túc xá. 

Thời gian Lâm tốt nghiệp đến mỗi lúc một gần.Cô không nỡ quay về, nhưng ở lại cũng chẳng đành.Thái độ chần chừ của cô khiến mẹ đôi lúc nghi ngờ.Nhưng mỗi lần như thế, Lâm đều tìm cách phủ đầu.Cô không muốn John chịu bất kì tổn thương nào nữa cả.

Sáng, Lâm giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Bóng dáng quí phái, sang trọng trước mắt khiến cô sững người…

- Mẹ. – Giọng Lâm bất chợt trở nên khô khốc. Nhìn sắc mặt tối sầm của mẹ, Lâm biết chẳng thể giấu được nữa rồi.

- Trở về cùng mẹ. – Giọng nói thường ngày vốn chẳng mấy dịu dàng càng trở nên gay gắt. 

John muốn cô quay về cùng mẹ. Đó là điều dĩ nhiên. Anh biết mình giữ cô lại bên cạnh suốt 4 năm ròng là đã quá lâu rồi. Phải biết buông tay những điều vốn dĩ không thuộc về mình, John luôn hiểu chân lí ấy. Nhưng, sao anh lại đau thế này?

- John, lẽ nào anh không yêu em? – Lâm trách anh qua dòng nước mắt lăn dài. 
- Không, vì yêu em nên anh mới không thể ích kỉ như thế. – John mỉm cười hiền, nhưng với Lâm, nụ cười ấy sao chua chát quá. 

Vì yêu em, nên mới buông tay, và cũng vì em xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn thế. Vì yêu, nên anh mới để em ra đi như vậy.

- John! Những ngày tháng không em, anh vẫn ổn chứ? – Không ít hơn nghìn lần Lâm hướng về phương trời xa xôi, cất lên câu hỏi từ tận đáy lòng.

Lại một buổi sáng với sắc trời ảm đạm. Cuộc gọi vào lúc sáng sớm khiến Lâm choàng tỉnh, trái tim bất giác đập mạnh. Một cảm giác hoang mang bất chợt ập đến khiến cô ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Chiếc điện thoại trên tay Lâm rơi hẳn xuống đất…

Lâm thẫn thờ đứng nhìn di ảnh John. Nụ cười thanh thản và ấm áp ấy khiến tim Lâm như chết lặng. Tại sao, anh có thể làm như thế?Mọi người trong nhà tang lễ hầu như đều là những người đã từng là bạn học của John cùng Lâm ở Deskin.Tất cả đều biết được câu chuyện của hai người, không ít thì nhiều.Không gian bất chợt lặng ngắt như tờ. Một bàn tay ấm áp nào đó vội vàng đỡ lấy cô khi thấy bước chân Lâm đã thoáng xiêu vẹo. Lâm cố gắng đứng thẳng người, bước về phía trước, đưa tay ôm lấy bình sứ trắng chứa đựng tro cốt của anh.

Lâm khóc nấc lên.Lần đầu tiên cô cho mình được thỏa thuê tức tưởi kể từ sau ngày xa anh. Nơi tổ chức tang lễ chỉ còn lại tiếng khóc đầy đau thương của cô gái phương Đông nhỏ nhắn. Lâm cứ ôm chặt cái bình sứ ấy như người giữa biển khơi nắm chặt lấy chiếc phao sự sống.

Lâm trở về căn nhà ngày xưa anh sống. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như một năm trước, khi họ vẫn còn bên nhau.Vẫn còn đó bộ rèm cửa cô đã chọn giúp anh, vẫn còn đó chiếc đèn ngủ ngộ nghĩnh đã từng khiến anh nhăn mặt khi bị buộc phải treo để làm hài lòng ai đó.Tất cả mọi thứ đều vẹn nguyên, chỉ là hơi lạnh giá buốt khiến Lâm giật mình, anh… đã không còn ở đây.

Cô ôm vai mình, ngồi xuống nền gỗ lạnh buốt vì đã lâu ngày không có lò sưởi.Ánh mắt Lâm bất chợt chạm phải một xấp phong bì trên bàn.

Một xấp hình dày rơi ra ngoài. Lâm run run lật xem từng tấm, tất cả đều có chú thích rõ ràng. Dòng nước mắt cô lại lần nữa lăn dài. Một năm qua, anh bỏ mặc cô nhưng hóa ra chưa bao giờ bỏ mặc.1 năm xa nhau nhưng có hơn phân nửa thời gian anh đã đến Việt Nam.Những bức ảnh chụp cô giữa đường phố Sài Gòn nhộn nhịp, có khi cười mỉm, có khi ưu thương.Bên cạnh, là một bức thư vẫn còn vương mùi mực mới…

“Darling!

Những dòng email của em, chưa bao giờ anh bỏ lỡ. Chính những bức thư ấy đã ru anh vào giấc ngủ hằng đêm. Nhưng anh lại không thể trả lời, mặc dù trái tim có gào thét thế nào đi chăng nữa, vì rằng, anh đã hứa là sẽ để em đi.

Anh đến Việt Nam, đến với đất nước êm đềm đã sinh ra người con gái anh yêu. Anh gặp em giữa Sài thành đông đúc, đi theo sau những bước chân em. Hóa ra, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế.

Chris, hãy quên anh em nhé! Hãy sống vô ưu như những ngày em chưa từng có anh. Hãy sống cả quãng đời anh đã bỏ dở, và… hãy để một người khác sưởi ấm trái tim em.

Chris, nếu có kiếp sau như trong những câu chuyện em từng kể, vậy thì, nơi đây, anh vẫn sẽ đợi em, sẽtặng cho em một đời bình an và vui vẻ. 

Chris, hứa với anh, hạnh phúc em nhé!"

Lâm ôm bức thư ấy vào lòng, vuốt ve như đang vuốt ve chính gương mặt người yêu thương. Nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại lần nữa tuôn rơi.

John, em biết đi đâu để tìm lại anh đây?
blog radio 332 hạnh phúc đến muộn

HẠNH PHÚC ĐẾN MUỘN.

Hãy luôn trân trọng người đến sau, vì không phải ai cũng đủ can đảm để bước đến, vun vén và vỗ về những nỗi đau mà người đi trước để lại...

Lại một buổi sáng nhiều mây. Sài Gòn những ngày này bất chợt trở lạnh. Cái lạnh mà dường như chưa bao giờ có mặt tại mảnh đất hoang hoải nắng và gió này.

Anh lật người xuống giường, bước ra ban công lộng gió. Như một thói quen, anh đưa mắt sang khung cửa sổ nhà đối diện. Cô ấy vẫn còn ngủ. Bằng chứng là chiếc rèm cửa màu kem ánh vàng kim kia vẫn chưa được kéo lên. Chẳng biết từ bao giờ, việc lặng lẽ quan sát cuộc sống của cô gái bên khung cửa sổ nhà đối diện đã trở thành một phản xạ tự nhiên trong anh. 7h30 thức giấc, 8h30 bước ra khỏi cửa, 5h35 chiều có mặt tại nhà. Không phải anh giỏi quan sát hay rãnh rỗi đến mức làm phép trung bình cộng để tìm ra con số chính xác về thời gian cho những lần cô đi về, mà là ở cô, cô chưa bao giờ chệch một phút nào trong cái quỹ đạo thời gian ấy. Đôi khi trong anh xuất hiện một ý nghĩ điên rồ rằng, có khi nào cô là một người máy đã được cài đặt thời gian.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Hai người bước ra khỏi cổng gần như cùng một lúc, nhưng chẳng hề cho nhau dẫu là một ánh nhìn.

- Đã ba năm, ba năm tớ thực hiện lời hứa với cậu. Nhưng hình như, cô ấy không hề cho tớ một cơ hội nào cả. – Giọng nói anh nhuốm vẻ mệt mỏi cùng cay đắng.

Đoạn kí ức đã lâu lại hiện về, rõ ràng như chỉ mới hôm qua...

“Jack, tớ biết cậu yêu cô ấy, có thể nhiều hơn cả tình yêu của tớ dành cho cô ấy. Vì thế, con đường sau này, cậu có thể thay tớ bước đicùng cô ấy không?”

Đó là dòng tin nhắn cuối cùng mà John để lại cho anh. Phải, ngày ấy anh đã thầm lặng yêu cô, thế nhưng chỉ có thể nhìn cô bước đi bên John. Tất cả chỉ vì một lẽ, anh là người đến sau. Những tháng ngày nơi đất nước Astraulia xinh đẹp ấy đã mang cô đến bên anh, nhưng không thể là của anh. Rồi John ra đi. Sự thật như một cú đánh chí mạng vào tâm hồn vốn đã chẳng mấy vững vàng của cô ấy.

Ngày đưa tang, anh đỡ lấy cô khi bước chân cô loạng choạng, thế nhưng, cô chẳng hề hay biết. Tất cả cảm xúc ngày ấy của cô đều hoảng loạn trước sự ra đi của người, mà có lẽ cả đời này cô chẳng thể nào quên.

Ba năm trôi qua, anh vẫn bước đi bên cô, không chỉ vì lời hứa năm nào. Vậy mà, cô vẫn chẳng thể nhận ra sự có mặt của anh, vẫn mải miết tìm về một nơi mà chẳng thể nào có, vẫn một mình lặng lẽ nhớ, lặng lẽ khóc. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh vẫn chỉ là một người dưng, một người dưng yêu cô tha thiết.

...

Tới phòng họp, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Là anh ta, người đàn ông nhà hàng xóm sao lại có mặt ở đây? Giám đốc tài chính? Cô không nghe lầm chứ?

- Chào em. – Anh mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô.

Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay anh. Hình như siết chặt quá mức cần thiết thì phải? Cô thoáng nhíu mày.

Cô em gái nhỏ nằng nặc đòi anh đưa đi xem phim, và anh, không còn cách nào khác buộc phải chấp nhận. Trong lúc đứng xếp hàng để mua popcorn cho cô công chúa nhỏ, anh đã nhìn thấy cô. Anh đưa tay nhìn đồng hồ. 18h30? Giờ này đáng lẽ cô phải ở nhà rồi chứ? Cô có hẹn? Anh lắc đầu, cảm thấy điều đó không mấy khả thi.

Giữa sảnh lớn đông nghịt người, cô lặng lẽ ngồi ở một góc nhỏ, tách biệt với mọi người xung quanh. Cô nghịch chiếc điện thoại trên tay, thi thoảng lại ngẩng lên nhìn đồng hồ. Theo dòng người, cô chầm chậm bước vào rạp chiếu mà không hề hay biết có một ánh mắt vẫn dõi theo mình, không biết cả việc, anh cũng vào rạp chiếu ấy và... ngồi kế bên cô. 

Mọi người trong rạp cười ngặt nghẽo vì nội dung bộ phim, nhưng anh chẳng còn tâm trí đâu để cười. Bởi, cô gái ngồi bên cạnh anh vẫn đang khóc, nức nở. Tiếng khóc quá nhỏ để có thể nghe thấy giữa không gian nhộn nhịp, thế nhưng, thế giới của anh lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của cô. Từng dòng nước mắt cứ thi nhau rơi, ướt đẫm cả gò má tái nhợt. Bàn tay anh ngập ngừng giữa không trung một hồi lâu, trước khi chạm vào bờ má mềm, khẽ lau đi những giọt lệ mặn chát. Cô sững người, nhìn anh hồi lâu, dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra. Tại sao anh ta lại ở đây, và chứng kiến cô trong hoàn cảnh này. Cô đứng bật dậy mà không kịp suy nghĩ, không bước đi mà cứ thế nhìn anh.

- Tôi đưa em về. – Anh bắt kịp lấy tay cô.

- Không! – Cô nghiến răng. Chỉ bấy nhiêu thôi đã là quá đủ rồi. Bộ dạng thảm hại nhất của cô anh cũng đã thấy rồi. Cô thật sự không muốn đứng đây, đối diện với anh thêm một phút nào nữa cả.
Anh lặng nhìn cô rồi dứt khoát kéo cô ra ngoài.

- Đủ rồi, anh muốn gì? – Cô thoát khỏi tay anh – Thấy tôi nực cười? Thương hại?

blog radio 332 hạnh phúc đến muộn

 “John, em không hạnh phúc, không thể nào hạnh phúc như lời anh đã dặn. Em chỉ thấy đau, đau tới mức thấy hít thở cũng là một việc khó khăn. Em không thể nào buông bỏ. Em sợ rằng, một khi em buông bỏ, em sẽ mất anh, rồi sẽ có một ngày nào đó đến cả khuôn mặt anh em cũng không thể nhớ thì phải làm sao?

Trong đêm đen, ánh sáng từ chiếc đèn bàn yếu ớt chỉ có thể làm sáng một khoảng không gian nhỏ nhoi. Mái đầu nhỏ gục xuống quyển nhật kí để mở, đôi vai gầy run run vẫn chưa hề nguôi.
...

Trận gió lớn khiến từng cụm lá bay tán loạn trong không trung. Phải khó khăn lắm cô mới vừa giữ được đống bản vẽ trên tay mình, vừa bước đi về phía trước. Nhưng mà, trời chẳng chiều lòng người. Bản vẽ trên tay cô vẫn rơi xuống đất. Một bàn tay đã nhanh hơn giúp cô nhặt lấy. Cô ngẩng đàu, hoảng hốt khi nhận ra đó là anh.

- Cảm ơn anh. – Cô nhàn nhạt nói, đưa tay nhận lấy bản vẽ. 

Thế nhưng, anh không có ý định đưa nó lại cho cô. Trước ánh mắt thắc mắc của cô gái nhỏ, anh chỉ nhẹ cười...

- Anh mang giúp em. 
- Không cần phiền phức thế đâu.

Cô đưa tay giành lấy, vô tình chạm vào tay anh. Anh nhíu mày, sao tay cô lại nóng thế kia?

- Em sốt à? – Anh đưa tay lên trán cô, mặc cho cô thoáng chống cự. Anh hoảng khi thấy cô nóng đến kinh người.
- Tôi có thể tự lo. – Giọng cô lạc đi vì mệt mỏi, gương mặt đỏ bừng vì sốt quá cao. Cô quá mệt để tiếp tục đôi co với anh lúc này.

Anh chẳng nói thêm điều gì nữa, bắt vội chiếc taxi bên đường, đưa cô vào viện. Nhìn cô mệt nhoài đi vào giấc ngủ khiến lòng anh bất chợt đau nhói. Đôi vai này, tại sao phải gánh chịu nhiều nỗi đau như thế? Anh biết cô có một gia đình bề thế phía sau lưng, thế nhưng cô chưa bao giờ dựa vào họ, đặc biệt sau cái chết của John thì lại càng không. Cô sống bên ngoài, một mình, tự thuê nhà, tự trả tiền bằng chính đồng lương của mình. Cô trốn tránh hay nói cách khác là cự tuyệt tất cả sự giúp đỡ hay ý định che chở của bất cứ ai. Cô càng mạnh mẽ, càng khiến cho người khác phải đau lòng. Bởi, đằng sau sự mạnh mẽ của một cô gái luôn là một tâm hồn chằng chịt những vết thương.

Cô tỉnh lại khi trời đã tối hẳn. Bắt gặp đôi mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô bối rối...

- Cảm ơn anh! – Cô khó nhọc lên tiếng. 
- Em có muốn nghe một câu chuyện không? – Anh nhìn cô, vẻ mệt mỏi không hề che dấu. Cô ngẩn ngơ, lần đầu tiên cô thấy rõ vẻ bất lực của người đàn ông luôn đầy sự kiêu ngạo này. Không phải cô không nhận ra những tín hiệu từ anh. Nếu việc trở thành hàng xóm của nhau là một việc tình cờ thì việc mỗi sáng luôn có một ánh mắt dõi theo cô qua khung cửa sổ cũng là tình cờ chăng? Thêm việc, anh còn đến làm việc nơi cô đã làm việc bao năm qua. Những việc ấy, dẫu là một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra. Thế nhưng, trái tim cô đã quá “sần sùi” cho những yêu thương mới mẻ.

Cô nhìn anh, yên lặng như một sự đồng ý.

- 7 năm trước, anh lần đầu tiên thấy cô gái ấy là ở khuôn sau phía sau của Deskin. Không phải là thứ tình yêu sét đánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên gì, nhưng quả thực việc bị cô ấy thu hút là có thật, đơn giản vì một lí do, cô ấy cũng là một cô gái Việt Nam. Kể từ hôm ấy, không biết bao nhiêu lần ngẫu nhiên anh lại gặp cô ấy, phía sau giảng đường, nơi mà trước kia chỉ mỗi anh lui tới. Nhưng, thật sự anh là kẻ nhát gan... – Anh nở nụ cười tự giễu

Kể từ buối tổi hôm ấy, thế giới vốn vô cùng chật hẹp của cô lại phải bất đắc dĩ đón nhận thêm sự xuất hiện của một người. Mỗi buổi sáng, thay vì cứ ngắm nhìn cô như những lần trước, anh đã có thể mỉm cười nói câu: “Chào buổi sáng”, đã rất tự nhiên trong việc cùng cô đến công ty hay thỉnh thoảng kéo cô la cà quán xá trong những ngày cuối tuần. Sự xuất hiện của anh khiến cô bối rối thật nhiều. Cảm giác cứ như một người đã quá quen với bóng tối, nay lại phải đón nhận quá nhiều ánh sáng. Không ít lần cô cự tuyệt, không ít khi cô từ chối, nhưng hình như anh đã quyết tâm thì phải, quyết tâm một lầnđể không phải hối hận.


Trái tim đã quá mệt mỏi của cô, liệu có quyền được yêu lần nữa? Cô đã từng nghĩ, có lẽ cả đời này, cô sẽ chẳng bao giờ có thể chấp nhận thêm một ai nữa. Vết thương quá lớn khiến cô mệt mỏi và tự ti. Thế nhưng, anh đã xuất hiện, hay nói đúng hơn, anh lại xuất hiện, sau 7 năm lặng lẽ yêu. Cô chưa từng biết, mỗi năm cô trở về Melbourne luôn có một người bạn đồng hành, mỗi lần cô một mình nơi bar, hay shop coffee luôn có một ánh nhìn lặng lẽ dõi theo từ chiếc bàn bên cạnh. Và lúc này đây cũng thế...

Tiếng âm báo tin nhắn quen thuộc vang lên khiến cô ngẩn người, theo phản xạ quay sang... Anh nhìn cô rồi cúi xuống đọc tin nhắn, nụ cười trên môi trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh cầm tách coffee đang uống dở, bước sang ngồi cùng cô.

- Anh có thể. – Anh trả lời cô, nụ cười vẫn chưa tắt.

Cô vẫn còn ngẩn ngơ.

- Này... – Anh huơ tay trước mặt cô.
- Lần tới, anh sẽ đến thăm John cùng em chứ? 
Ánh mắt anh thoáng vẻ sững sờ, dường như không thể tin nổi. Anh cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên đó nụ hôn ấm áp...
- Ừ, anh sẽ đi cùng em.

“Chris, hãy quên anh em nhé! Hãy sống vô ưu như những ngày em chưa từng có anh. Hãy sống cả quãng đời anh đã bỏ dở, và… hãy để một người khác sưởi ấm trái tim em.”

“Jack, tớ biết cậu yêu cô ấy, có thể nhiều hơn cả tình yêu của tớ dành cho cô ấy. Vì thế, con đường sau này, cậu có thể thay tớ bước đi cùng cô ấy không?”

Hạnh phúc hay mang đến hạnh phúc, suy cho cùng cũng chỉ là nghĩa khác của “yêu thương”. Con tim con người mong manh những cũng lắm kiên cường. Đừng bao giờ tự khóa chặt niềm đau, bởi đó là cách nhanh nhất để giết chết yêu thương. Và... hãy luôn trân trọng người đến sau, vì không phải ai cũng đủ can đảm để bước đến, vun vén và vỗ về những nỗi đau mà người đi trước để lại...

Sài Gòn, 3/3/2014
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ
Thực hiện: Chit Xinh

Kĩ thuật: Đức Thụy - Hằng Nga - Lương Thiện
Sản xuất và quản lí bởi: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus

Blog Radio 331: Nỗi cô đơn tháng 3

Các bạn yêu Blog Radio thân mến!

Tháng 3 vừa qua tiết trời ở miền Bắc thật lạ, tháng 3 với những ngày mưa triền miên, những ngày mưa bụi nhưng cũng đủ dày để thấm những cảm xúc xưa cũ và nỗi nhớ nào đã xa bỗng lại ghé qua. Và có lẽ cảm giác đặc biệt trong khoảnh khắc giao mùa tháng 3 đã viết lên những lá thư của Blog Radio tuần này. Nhưng rồi những ngày mưa gọi cảm xúc buồn tháng 3 cũng qua đi và những tia nắng mới lại đến, giống như thương yêu vẫn luôn gõ cửa ở thời điểm ta không ngờ tới nhất… để yêu thương là vạt nắng sưởi ấm những ngày giá buốt. Gói lại những xúc cảm tháng 
  • Nỗi cô đơn tháng ba
Tháng ba!

Trời đổ cơn mưa sương mù trắng xóa, dày đặc.

Tháng ba! 

Như cô nàng đỏng đảnh, ướt át, ẩm mốc kiêu kỳ đứng giữa anh chàng mùa đông lạnh lùng và anh chàng mùa hạ ấm áp.

Tháng ba cựa quậy trong vỏ bọc lạnh lẽo, lay lắt để chuyển mình giao mùa nhưng lại lười biếng không muốn thoát ra. 

Có lúc tháng ba bừng sáng với tia nắng mới và những cơn gió lạ hiu hiu mát. Nhưng vẫn không thoát khỏi cái rét nàng Bân lạnh tê tái của đất trời, vũ trụ xoay vần.

Tôi vừa mới bước sang tuổi 24, nhưng cứ như một đứa trẻ vậy. 

Bỡ ngỡ với những chuyển giao của đất trời vạn vật, ngơ ngác cả với những chuyển mình trong tâm tư của bản thân.

Cứ mỗi độ tháng Ba, tôi thấy mình như sắp được thay áo mới, tôi sẽ cất những chiếc áo bông to sụ, dày dặn vô tủ, tóc tôi búi cao sau gáy gọn gàng, 

Nghĩa là mọi thứ như được giải phóng, cả về thân thể và tâm hồn.

Tôi thích cái cảm giác khi đi qua đầu hè của nhà hàng xóm, hít hà mùi hoa bưởi nở, thơm dìu dìu, nhẹ như mây…

Cái giảm giác của một sớm tháng ba heo may như thế, bạn có biết?

Không, bạn không thể hiểu được đâu.

Cứ tưởng tượng mà xem, khi bạn đang ngồi im ở đây thì ngoài kia cây vẫn đang thay lá, Trái Đất vẫn quay quanh mặt trời, móng tay và tóc bạn vẫn đang dài ra. Cuộc sống, về bản chất là luôn luôn vận động. 

Nhưng chỉ mình bạn, chỉ có bạn đứng đây một mình, lặng lẽ, cô đơn tận hưởng những điều dung dị ấy. Còn những người khác, họ vẫn đang mải miết ngoài kia với cuộc sống của họ. Người đi, người chạy, với tốc độ chóng mặt.

Những giấc mơ 24 không còn đẹp như khi 18, cũng không còn tròn như lúc 20. Gần đây tôi thường hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, toàn thân đổ mồ hôi trộm, còn cảm giác xót lại sau khi tỉnh dậy là chút gì đó hoang hoải lắm, đơn độc lắm.

Sau một đêm dài ngủ dậy, đứng trước gương chải tóc, tôi đều tự hỏi mình: Mày muốn trở thành ai? Muốn theo đuổi điều gì? Làm nghề gì?

Khi đi giữa thành phố rực rỡ ánh đèn và những tòa nhà cao tầng, đâu đó toát lên mùi nước hoa đắt tiền, nhìn những người giàu có chạy xe xịn, ngồi ô tô đẹp…Tôi tự hỏi họ có hạnh phúc không, và nghĩ xem mình có hạnh phúc hay không? 

Nhưng rồi càng lớn hơn, tôi biết hạnh phúc thật vô hình, bởi vì quan niệm của mỗi người là khác nhau. 

Tôi nhớ một ngày, giữa tháng 12 lạnh lẽo, có nắng vàng hanh hao khắp phố, tôi xin nghỉ làm một buổi chiều, để đi tìm mua bằng được cho mình chiếc áo len màu tàn mà tôi thích bấy lâu, đến cả khi ngủ, cũng nằm mơ thấy nó.

Khi tôi làm được điều mình thích - nghĩa là tôi tự do. 

Khi tôi thích những điều mình làm - nghĩa là tôi hạnh phúc…



Tại sao con người ta cứ phải ép mình theo khuôn khổ rằng hạnh phúc là có chuẩn mực? Rằng những đứa con gái bình thường như tôi, cứ khi lớn lên, tốt nghiệp đại học, có một công việc tốt, ngồi văn phòng, ăn mặc đẹp kiểu công sở, rồi đến tuổi là phải kết hôn với một anh chàng cũng tương xứng kiểu như vậy,…mới được xem là hạnh phúc.

Không ai trả lời tôi cả. Vì tất cả mọi người, ngay cả tôi cũng nghĩ mỗi người khi lớn lên đều nên như vậy…

Hoang hoải mỗi đêm với mùi sách cũ, tôi đọc sách của Phan Ý Yên, nghe single “Người lớn cô đơn” của Phạm Hồng Phước. Tôi đọc và nghe để hiểu vì sao người trẻ lại nhiều nỗi cô đơn đến vậy, hơn cả người già. Có phải bởi vì họ không thể đứng ngoài những khát khao, ham muốn vốn vậy trong thế giới này.

Nhưng lại không thể thỏa hiệp với nó, họ muốn vươn lên nhưng lại đơn độc? Có phải họ cũng rất muốn nắm tay ai đó nhưng lại thận trọng nên cứ chờ ai đó đến nắm tay mình, rồi bải hoải, khắc khoải trong nỗi nhớ? Có phải càng lớn hơn, người trẻ lại càng khép lòng mình, bởi vì họ còn trẻ nên khi thất bại - dù nhỏ, họ cũng hoang mang mà sợ hãi khép cửa tránh bão?

Không biết nữa. Tôi cứ ngồi bó gối với nước mắt tèm lem mỗi khi thấy mình đơn độc chống chọi với thế giới mâu thuẫn và phức tạp ấy.

Nhìn bạn bè của mình sau khi tốt nghiệp, mỗi người một con đường riêng, tất cả đều thay đổi để thích nghi với cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt với người trẻ. Họ không còn nét vô tư, vui vẻ như trước. Họ mạnh hơn, nhưng thận trọng hơn, cũng toan tính hơn. Có người lại thất vọng nhiều hơn khi ước mơ đã tự mình đánh mất…Còn có người đã có những thứ tạm gọi là đủ mà vẫn thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời vì chưa có ai can đảm nắm lấy tay mình cả.

Điều đó làm tôi buồn biết bao, thế nên có một ngày thức dậy, tôi tự nhiên lại mong ước kỷ niệm xưa là thế. Tôi thường thích một mình và sự tĩnh lặng. Thích đọc sách và lặng lẽ quan sát mọi người và cuộc sống xung quanh. Quan sát thật tỉ mỉ, chi tiết. Tôi thấy mình học được nhiều điều từ việc đó, có cơ sở để so sánh, chắt lọc trong cuộc sống riêng mình. Nhưng có lúc tôi thấy như mình đang tự cô lập mình.

Tôi thích buổi đêm nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích, gối đầu giường một vài cuốn sách, bên cạnh đống chăn màn cũ kỹ…Đôi khi như vậy sẽ thấy cô đơn, nhưng cô đơn đâu phải mỗi lúc một mình phải không?

Khi người ta càng lớn hơn, người ta sẽ già đi, và có xu hướng muốn có bạn đồng hành. Một người thiết tha nắm tay mình khi ăn, khi ngủ, khi đi và khi khóc.

Thấy bảo con gái tuổi Ngọ chỉ nên lấy chồng năm nay không thì là năm 27 tuổi. Chắc vì vậy nên dần dà các cô gái của tôi đang bỏ tôi mà đi hết. Con người phải theo quy luật tự nhiên thôi, cứ trưởng thành là phải kết đôi. 

Thế nên không cứ gì là xuân, hạ, thu đông, người ta vẫn cứ tay tìm tay níu nhau. Cơ mà, có chắc rằng khi nam nữ gắn kết với nhau rồi, họ sẽ không còn cô đơn nữa?

Tôi đã từng đọc ở đâu đó một câu nói thế này, không nhớ nữa: "Đáng tiếc rằng, những người yêu nhau mà không yêu nỗi cô đơn của nhau. Thậm chí còn chưa từng chạm tới. Và cũng chưa bao giờ biết yêu nỗi cô đơn của chính mình".

Vậy nên, tôi muốn mình trải nghiệm với cô đơn, và yêu nỗi cô đơn của mình trước tiên. Rồi khi nhận ra mình đủ lớn, lòng mình rộng, tâm mình an yên, tôi sẽ đi tìm được người bạn đồng hành tin cậy…

“Tháng ba!
Ai đem hy vọng sẻ chia?
Ai đem hy vọng rao bán?
Xin gánh hộ tôi một chút gánh ân tình!”
Gửi tặng cho An và những người bạn của tôi…


•    Gửi từ Nguyễn Thùy An

  • Em sẽ gặp lại anh vào một ngày gần nhất!
Chiều Hà Nội mưa bay! Sau một tuần vùi đầu vào máy tính với tập tài liệu để cố gắng hoàn thành luận văn tốt nghiệp đại học đúng hẹn, cô thả bộ trên con đường trong khu phố nhỏ tận hưởng những giây phút thư giãn. Vẫn thói quen bước nhẹ trên phố, cho hai tay vào túi áo, nhét headphone vào tai và nghêu ngao hát; cái lạnh nhè nhẹ của thời khắc chuyển mùa cùng với làn mưa lất phất bay càng làm cô thấy thú vị hơn. Đối với cô, đây là những giây phút tâm hồn được thoải mái, tự do và bình an nhất!  
    
 “…Và em muốn biết, nơi trái tim vẫn nhớ thương âm thầm bao lâu nay /Sẽ mang đến cho mình ước mơ về hạnh phúc ấy /Hay là nỗi xót xa, có hay /Rằng tình yêu em luôn bao la /Rồi sẽ tới một ngày anh chợt nhận ra , tình ta như đóa hoa đợi khi nắng mai /Khi đôi môi lại rạng rỡ , tình ta chẳng phai nhòa…”– giai điệu ngọt ngào của một ca khúc vang lên trong chương trình radio đang phát sóng làm cô chợt chạnh lòng. Một cảm giác vừa quen vừa lạ nhen lên nơi trái tim. Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình: 30 giây! 1 phút! 2 phút! Chợt, mắt cô thoáng buồn, cảm xúc trong trái tim cô như vỡ òa khi tất cả như một cuốn phim chạy chậm trong trí nhớ cùng mớ cảm xúc hỗn độn: Dòng thời gian trở về trong cuốn phim là những kỉ niệm cùng anh – chàng sĩ quan hải quân. 

  
Tại sao đoạn nhạc ấy đã làm cảm xúc cô bị xáo trộn nhiều đến vậy? Cô biết, nó không đặc biệt bởi cô đã từng được nghe nhiều mà bởi đoạn nhạc ấy là giai điệu nhạc chờ điện thoại của anh, là một đoạn ngắn trong ca khúc anh yêu thích nhất! Anh đã để cô được cảm nhận bài hát ấy  lần đầu tiên cùng nhau dạo bên bờ biển.  Phải chăng tất cả những gì đi cùng anh mà cô cảm nhận được đều rất đặc biệt hay sao? “Anh là một người khá bí ẩn từ cách ứng xử!” - đó là cảm nhận đầu tiên của cô về anh. Chính anh là người đã làm cô cười bằng những mẩu chuyện hài hước; là người đã làm cô thấy mình trẻ con hơn; vì anh mà cô đã từng phải suy nghĩ tới bao nhiêu câu hỏi trong đầu mà không thể giải mã được... Dường như anh đến đã làm trái tim cô thổn thức lại tình yêu dành cho biển, tình yêu dành cho người lính đảo sau một quãng thời gian cô để ngủ vùi dưới đáy lòng.
    
Sống mũi cô cay cay, nước mắt cô đã chực trào, cô cảm thấy cô đơn thật sự, cô nhỏ bé! Cô đã tự ti về bản thân, để rồi có lẽ vì điều đó mà anh đã im lặng, đã để lại cho cô những điều bí ẩn…Một cảm giác thật buồn nhói lên, cô lại tự hận bản thân. Cô đã làm anh buồn? Có phải vì cái tính hay đùa đã từng làm cô mất đi sự chân thật của trái tim? Nhiều lúc bên anh, cô hiểu và đọc được suy nghĩ của anh nhưng cô luôn làm trái lại. Tại sao cô không mỉm cười nhiều hơn với anh, quan tâm anh nhiều hơn? Thời gian qua, cô đã nhớ anh nhiều hơn những gì cô nghĩ nhưng nỗi nhớ ấy cô lại giữ riêng cho mình, cô đã giấu cảm xúc thật. Cô đã từng tự hỏi tại sao anh lại đi sâu vào nỗi nhớ của cô nhiều đến vậy? Và tại sao anh im lặng với cô? Hai bàn tay cô đan vào nhau, những giọt nước mắt lăn dài trên má, nơi xa ấy anh có hiểu được tấm lòng cô đang nói gì không? Nơi xa ấy anh vẫn sống tốt bên đồng đội chứ? Bao nhiêu câu hỏi về anh, bao nhiêu câu hỏi tự dằn vặt bản thân cứ lần lượt như tra tấn cái đầu của cô. Cô thật sự không hiểu bản thân mình đã làm gì, cô chỉ biết khóc như một lời xin lỗi. 
   
Thành phố đã lên đèn từ bao giờ, làn mưa đã dày hạt hơn, mọi người trên đường vội vã trở về nhà, giai điệu của ca khúc cuối cùng trên radio đã dừng lại. “Mình phải trở về nhà thôi, mọi chuyện sẽ ổn bởi cuộc sống luôn có nhiều niềm vui, sẽ không có việc gì làm mình hối hận nếu như tới lúc ta đã nhận ra …”- cô lau những giọt nước mắt và tự nhủ thầm.  Cho headphone vào túi áo, bước những bước thật chậm, cô quay trở về căn phòng bé nhỏ. Buổi tối hôm ấy, trang nhật kí dành cho những kỷ niệm của cô lại đầy những nét chữ: “… Chúc anh nơi xa ấy luôn công tác tốt, mạnh mẽ lên anh nhé! Em sẽ gặp lại anh vào một ngày gần nhất! Em sẽ không quên lời hẹn của anh....Cảm ơn anh- chàng sĩ quan hải quân!”.

  • Gửi từ Nguyễn Thị Mai Quế

Tình ca tháng ba

Ngày mới yêu, anh đặt vào lòng bàn tay tôi chậu xương rồng be bé và xanh xanh. Tôi đã nâng niu và chăm sóc món quà ấy hơn cả cuộc sống của mình. Tôi luôn mong có thể níu giữ tình anh bằng gò má xuân thì của người con gái, bằng nụ hôn êm ái trên làn môi mềm. Nhưng vào một ngày mưa, anh buông tay tôi vì một lí do nhàn nhạt và ra đi lặng lẽ. Ngoài sự bình lặng ra tôi không biết tìm cách nào để vá víu những ngày xưa cũ. Tôi để mình giãy dụa trong nước mắt và hơi men. Một ngày,  tôi nghĩ mình phải ra đi, như là cách bảo vệ mình khỏi những giấc mơ loang lổ và sự tuyệt vọng. Khi nụ hoa xương rồng hé nở, tôi đặt nó ở trước cửa phòng anh và rời sang thành phố khác. 

Tôi hay ngồi khóc ở Mộc, uống thứ nước màu nâu đăng đắng và viết về những điều đã cũ. Anh là một phần trong ký ức của tôi, của trái tim son sắt và cả tuổi trẻ biết yêu của mình. 

Tôi đến Mộc như một thói quen,  ngồi ở góc bàn cạnh cửa sổ, ngắm thành phố chuyển mình và  nhìn người ta loay hoay với dòng xe cộ giữa phố. Tôi hả hê với sự nhàn rỗi của mình và đau thắt với những vết xước nơi lồng ngực trái. Một ngày cuối tháng hai, Hà Nội tự nhiên đẹp rạng rỡ. Nắng ấm áp và khiết lành. Ở phía bàn đối diện, có một chàng trai gật đầu với tôi. Tháng ba, khối thủy tinh trong suốt không ngăn được những vệt nắng, những đốm dài li ti chảy tràn trên bàn tay tôi. Chàng trai ở góc bàn đối diện, mỉm cười rạng rỡ. 

Một ngày mưa dài, Hà Nội ướt át và ủ rũ. Tôi ngồi ở Mộc, đọc ngấu nghiến cuốn “Tình yêu là không ai muốn bỏ đi” của Phan Ý Yên và khóc. Bỗng dưng, tôi nhớ anh đến lay lắt, muốn bay ngay về Sài Gòn chỉ để hỏi: “Anh có nhớ em không?”. Rồi sau đó tôi sẽ gạt bỏ hết những tủi hờn và sà vào lòng anh như ngày trước. Tôi sẽ làm như vậy chứ? Tôi không biết… Tôi chỉ muốn biết,  anh có còn nhớ đến tôi không? 

tình ca tháng ba

“Xin dành tặng Sam, cô gái ở số bàn 09 ca khúc “Chưa bao giờ”. Tôi ngơ ngác nhìn lên, có ai đó vừa mới gọi tên Sam giống mình. Phía trên bục sân khấu, chàng trai nhìn tôi ấm áp. Người đó, không ai khác chính là anh chàng vẫn hay ngồi ở góc bàn đối diện và cười dịu dàng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi không đáp trả những cái nhìn tò mò hiếu kì của mọi người xung quanh, nhưng lại chăm chú nhìn chàng trai vừa xướng tên mình và rót vài tai bản tình ca day dứt.

Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào
Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại... từ muôn năm rồi…


Chàng trai Hà Nội ấy tên Vinh, thâm trầm và ấm áp. Hay gửi hoa salem vào sáng sớm, chụp trộm những lúc tôi ngơ ngác và tặng Min cho tôi, con mèo có bộ lông xám xịt và béo ú. Vinh kéo tôi đến Mộc  bất cứ lúc nào có thể, chỉ tôi cách gảy đàn ghita, ghi nhớ một vài điều vụn vặt. Những sáng cuối tuần, Vinh chở tôi tới nhà sách, chọn những cuốn sổ vintage, lựa một cuốn sách còn thơm mùi giấy mới và ra về khi thành phố đã lên đèn.

Tháng ba, hoa sưa nở trắng muốt. Vẻ đẹp nguyên sơ của những cánh hoa mong manh đan vào nhau ấy khiến tôi chao đảo, hệt như mỗi lần nhìn vào đáy mắt Vinh. Dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào Vinh cũng cho tôi cảm giác an toàn, như là dù có lạc trong thành phố ngập tràn ngõ nhỏ, phố nhỏ này, Vinh cũng sẽ tìm thấy tôi. Vinh trở thành niềm an ủi duy nhất giữa những nỗi đau chỉ trực nứt toác và xé lòng mà Anh để lại. Tôi thấy mình hay soi gương, lùa những ngón tay xinh vào lọn tóc và mỉm cười an nhiên.

Một chiều mưa, Vinh đến bất chợt mà không báo trước. Trên tóc Vinh trở đầy những giọt mưa ướt lạnh, tôi sấy tóc cho Vinh và trách cứ vì Vinh đã để mình ướt nhẹp đến thế. Bất chợt, Vinh kéo tôi vào lòng, siết chặt. Tôi bất động trong vòng tay Vinh, ngỡ ngàng và run rẩy. Vinh vùi mặt vào mái tóc tôi và thì thầm:

-    Hãy để anh là vạt nắng sưởi ấm những ngày giá buốt của cuộc đời em.

Và như thế, Vinh trở thành lí do để tôi tiếp tục mỉm cười cho những mùa xuân phía trước. Hà Nội tháng ba, có một hạt giống mang tên tình yêu nảy mầm.

•    Gửi từ Vy Sam
Thực hiện: Chit Xinh

Kĩ thuật: Đức Thụy - Hằng Nga - Lương Thiện
Sản xuất và quản lí bởi: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus3, hãy mỉm cười để bắt đầu một tháng mới, một mùa mới bởi. Bạn hãy luôn tin điều đó nhé!

 
Design by Free Wordpress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Templates