Wednesday, June 25, 2014

Blog Radio 343: Hạnh phúc ở bên ta thật gần

Blog Radio - Đừng tiếc nuối, hối hận quá khứ; cũng đừng trông ngóng, mơ tưởng tương lai. Hãy sống trong từng giây phút trôi qua”. Và giờ đây, tôi tự tin nói với tất cả mọi người rằng, tôi hạnh phúc. Cũng có khi hạnh phúc giống như cái bóng của chúng ta, luôn bên cạnh chúng ta nhưng ta không thể nắm chặt chúng trong lòng bàn tay được. Hạnh phúc chỉ có thể là người bạn đồng hành cùng chúng ta trong suốt cuộc đời như một người bạn tâm tình. Và bạn yên tâm, người bạn này chung thủy lắm, sẽ không bao giờ lặng lẽ rời bỏ chúng ta mà đi đâu, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, ta lỡ để hạnh phúc rời xa ta một chút, vậy thôi.

***

  • Lá thư trong tuần: Những mẩu giấy "nhắc nhở" yêu thương 


  • Truyện ngắn: Khi hạnh phúc ở bên ta thật gần

Mấy ngày hôm nay, ký ức về anh lại hiện về trong tâm trí tôi, trong cả những giấc mơ nữa. Trong giấc mơ đó, hình ảnh của anh thật đẹp,khoác trên mình bộ đồng phục hải quân, anh dắt tay tôi đi dọc bờ biển. Nắng biển chan hòa, tung tăng đùa nghịch như hòa cùng niềm hạnh phúc của chúng tôi. Hai đứa cứ nắm tay nhau như thế, vui đùa cùng sóng và gió biển, tôi nép sát vào ngực anh và thấy lòng bình yên hơn bao giờ hết.

-Anh Dương, anh Dương

Tôi giật mình thức giấc, thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ về một miền ký ức xa thẳm, nơi đó có anh của tôi. Nhưng giờ đây anh đã ra đi về một nơi xa lắm rồi, nơi đấy không nỗi buồn, không có những giọt nước mắt... mà chắc chắn nơi ấy chỉ có những tiếng cười, cả sự hạnh phúc ngập tràn luôn bên anh.

2 năm trước, cái ngày nhận được tin anh hy sinh khi cứu một bé gái khỏi những con sóng biển hung dữ, tôi đã suy sụp. Trước mắt tôi là cả một bầu trời đen tối. Chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống của mình trở lên vô nghĩa như thế. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc cuộc sống của tôi không có anh bên cạnh thì sẽ ra sao, sẽ thế nào. Khi ma2 bên gia đình đã đồng ý và chỉ vài tháng nữa thôi, sau khi tôi ra trường, tôi sẽ chính thức trở thành vợ anh. Tôi thậm chí còn đi xem áo cưới, chỗ chụp ảnh cưới với đứa bạn thân, còn vẽ ra cả một viễn cảnh tươi đẹp về một gia đình hạnh phúc. Vậy mà...

Ngày các đồng đội đưa tiễn anh tại đảo, tôi không biết mình đã khóc nhiều như thế nào, chỉ biết rằng tôi đã ngất đi khi không thể ở bên anh lúc đó. Cái cảm giác mà hai mươi mấy năm trời tôi chưa bao giờ trải qua, khi một người thân yêu thực sự rời xa tôi mãi mãi. Đó là sự mất mát vô cùng khủng khiếp, hơn tất cả những nỗi đau mà tôi từng trải qua trước đó.Mắt tôi nhòa đi, chỉ còn nhìn thấy duy nhất hình ảnh anh mỉm cười với tôi, nụ cười vẫn hạnh phúc như thưở nào. Tất cả sụp đổ trước mắt tôi, cả tương lai, cả những dự định mà tôi và anh đã ấp ủ...

Ngày đến đảo nhận lại những kỉ vật của anh, nhìn chúng tôi không sao ngăn được những giọt nước mắt mặn chát, nóng hổi rơi xuống 2 gò má. Là tấm ảnh 2 đứa chụp trước ngày anh ra đảo làm nhiệm vụ. Là những trái bàng vuông anh hẹn sẽ mang về tặng tôi vào dịp nghỉ phép sắp tới. Nhưng sẽ chẳng bao giờ, trong cuộc đời này anh làm được điều đó cho tôi. Cả chiếc khăn len tôi đan tặng anh nữa, giờ đây nằm im lìm trong ngăn kéo. Bạn tôi nói khăn chia, ảnh lìa, sao tôi thấy hình như nó vận vào chúng tôi vậy. Cuốn sổ nhật ký của anh, từng mốc thời gian quan trọng của 2 đứa mình anh đều ghi lại cả. Cả những kỉ niệm của anh với đồng đội ngoài này, tất cả đều được anh ghi lại hết sức cẩn thận. Những lá thư tôi gửi cho anh được anh trân trọng cất trong một cái hộp nhỏ xinh xinh. Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Anh đã rời xa tôi, mãi mãi. Đó là sự thật và tôi và tôi không bao giờ muốn chấp nhận sự thật đó.

blog radio 343

... Ngày tôi tốt nghiệp đại học, tôi hoang mang không biết làm sao vì trong cuộc đời tôi giờ đây không có anh bên cạnh, không còn bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào mỗi khi yếu lòng. Anh đi rồi liệu cuộc sống của tôi còn ý nghĩa gì nữa không hay chỉ là những tháng ngày tôi sống trong nỗi khắc khoải nhớ nhung, đau đớn. Anh đi rồi, trời Hà Nội vẫn trong xanh, từng con đường, góc phố vẫn rộn ràng bước chân người qua lại, chẳng có ai dừng lại một chút để nhìn về một con bé đang không biết lựa chọn gì cho tương lai sắp tới. Và trong những giờ phút khó khăn nhất, tôi đã quyết định ra đảo. Ra Trường Sa, không phải là quyết định nông nổi, bốc đồng của tuổi trẻ mà là tôi muốn giúp anh hoàn thành tâm nguyện, tiếp tục phụng sự Tổ quốc như anh đã làm.

Ngày trở lại Trường Sa, hình ảnh anh lại ùa về trong tâm trí tôi, rất gần, cảm giác như tôi có thể chạm vào gương mặt anh như tôi đã làm. Rồi đây, tôi sẽ được sống trên mảnh đất mà anh đã từng sống, chiến đấu và hy sinh.

Cuộc sống ở nơi đây lạ lắm. Nó khác hoàn toàn với những ngày tháng trên đất liền của tôi. Không có tiếng xe cộ, không có tắc đường, cũng chẳng có tiếng rao hàng rong như ở Hà Nội. Ở đây chỉ có sóng và gió biển, cùng với màu áo hải quân đem lại cho tôi những cảm xúc thật khác...

Khi được phân công giảng dạy, ngày làm đơn xin ra đảo, tôi không thể tưởng tượng khi mà học trò của mình lại phải học ở những lớp ghép với nhiều độ tuổi như vậy. Lớp có 10 em học sinh nhưng lại đủ các độ tuổi khác nhau, đứa nhỏ nhất còn chưa biết chữ còn lớn nhất là học lớp 4.Bởi ở đây cứ lớp 5 là các em phải vào đất liền học. Cơ sở vật chất thiếu thốn, đội ngũ giáo viên còn mỏng, có khi các anh lính Hải quân còn phải giúp các em học chữ. Với một giáo viên chưa có kinh nghiêm như tôi thì việc giảng dạy như thế này làm tôi hết sức bỡ ngỡ. Nhưng rồi nghĩ đến anh, tôi cố gắng vượt qua mọi khó khăn ban đầu, anh là động lực để cho tôi phấn đấu, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. 

Phải nói là các em học sinh ở đây rất ngoan, một buổi, tôi giao cho mấy em lớn làm toán, còn mấy bé nhỏ học viết chữ. Nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc của mấy em, bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh lần đầu đầu viết lên những chữ o tròn, chữ ô đội mũ, chữ ơ đeo râu mà lòng tôi thấy bình yên lạ. Ít nhất thì tôi cũng đã làm được một điều có ý nghĩa trong cuộc đời này. Những ánh mắt thơ ngây, những câu hỏi ngô nghê của các em, những thắc mắc mà nhiều khi chính tôi còn thấy bối rối, tôi lại càng yêu thêm công việc mình đang làm. Nghĩ về anh, tôi có thể vượt qua tất cả những khó khăn, thiếu thốn... Nơi đây như là quê hương thứ 2 của tôi, và của anh nữa.

Tôi ở đây, không có gia đình, người thân, bạn bè bên cạnh nhưng tôi không cảm thấy cô đơn. Bởi ở đây còn có người dân trên đảo, các em học sinh và cả các anh lính hải quân. Các anh rất thân thiện. Biết tôi mới ra đảo chưa được bao lâu, các anh thường xuyên hỏi han, động viên giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn và quen dần với cuộc sống ngoài đảo. Trong số đó tôi đặc biệt ấn tượng với Hoàng, người luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, ấm áp. Hoàng bằng tuổi tôi và đã ra đảo được 3 năm rồi. Chắc tại 2 đứa bằng tuổi nên nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn, nhưng nhiều khi tôi vẫn giữ khoảng cách với Hoàng bởi trong lòng tôi, anh là người duy nhất, mãi mãi là như vậy.

-Mai lại nghĩ về anh Dương à?

Tôi giật mình khi nghe Hoàng nhắc đến tên anh. Nghe câu hỏi của anh mà tôi thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt lại. Sao Hoàng lại biết về anh, sao lại hỏi tôi về anh. Thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt tôi, tôi lúng túng:

-Hoàng, sao...
-Mai thắc mắc sao Hoàng lại biết anh Dương à? Anh Dương trước cùng đội với Hoàng, 2 anh em tính tình hợp nhau nên khá thân thiết, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, Hoàng có nghe anh Dương kể nhiều về Mai, hôm anh Dương hy sinh Hoàng cũng ở đó, hôm Mai ra đảo nhận lại kỉ vật của anh Dương Hoàng cũng có mặt. Giờ gặp lại Mai thế này, Hoàng cũng vui lắm.
-Sao? Anh Dương kể gì về Mai?
-Anh ấy kể nhiều lắm, kể chuyện 2 người từ thưở nhỏ, cả chuyện chỉ vì anh Dương thích lấy vợ giáo viên mà Mai thi sư phạm. Những lúc rảnh rỗi, anh Dường thường đem ảnh Mai ra ngắm rồi khoe với mọi người là đợi Mai ra trường rồi anh sẽ xin nghỉ phép về quê cưới Mai.

Nghe Hoàng kể như thế, lúc ấy tôi chỉ mỉm cười, tưởng tượng ra cái cảnh anh lúc ấy chắc ngố lắm.

Nhiều đêm, nằm một mình, nghĩ về anh tôi lại chợt khóc. Khóc như thể muốn anh trở lại bên cạnh tôi như ngày trước. Nếu không có tai nạn đó xảy ra, chắc giờ đây tôi là người hạnh phúc nhất thế gian. Cũng có những khi giật mình thức giấc, tôi chạy vội ra bờ biển hét to tên anh. Nhiều khi muốn gió biển cuốn trôi tất cả, những bộn bề lo toan cuộc sống, cả những ký ức về anh nhưng có những khi lại muốn ký ức về anh ùa về thật nhiều, thật nhiều. Đứng trước biển, biển như dang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, như anh của tôi ngày xưa vậy.

Những lúc như thế, Hoàng lại ở bên tôi, lắng nghe tôi nói, và im lặng. Bởi cậu ta biết rằng nói gì lúc này cũng không có ý nghiã gì hết. Dường như cậu ta im lặng, để lắng nghe, để hiểu tôi hơn. Ngồi bên Hoàng, mà tôi như thấy bóng hình anh đâu đó. Anh luôn đi bên tôi, đi theo từng chặng đường của tôi. 

blog radio 343



Ngày giỗ đầu anh, tôi lặng lẽ đến thăm anh. Đó là một buổi chiều biển động, gió mạnh hơn, nắng gắt hơn làm tôi không thể nguôi đi được nỗi nhớ về anh. Anh ở đây, nhưng khoảng cách giữa tôi và anh đã rất xa, xa đến mức chúng tôi không bao giờ có thể chạm vào nhau được.Nỗi nhớ anh, nhớ Hà Nội lại trở lên quay quắt trong tôi. Những kỉ niệm của 2 đứa, những khi 2 đứa đạp xe lòng vòng Hà Nội trong đêm thu nồng nàn hương hoa sữa, những buổi tối ngồi ở bờ hồ ngắm nhìn những đôi yêu nhau tay trong tay hạnh phúc... Bỗng tôi bị kéo ngược lại bởi tiếng guitar vang lên đâu đó. Là âm thanh quen thuộc, bài hát quen thuộc mà anh đã từng đàn cho tôi nghe. Nhưng người ôm đàn lúc này không phải anh mà là Hoàng. Cái dáng người đó, đôi tay đó đang đánh lên những giai điệu mà tôi không thể nào quên. Nhìn Hoàng từ đằng sau, tôi bật khóc như một đứa trẻ. Âm thanh đó như cứa những vết sắc vào tim tôi, đau lắm. Hoàng quay lưng lại, ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói:

-Mai cứ khóc cho nhẹ lòng đi, khóc rồi hãy bỏ hết quá khứ đau buồn lại, hướng về tương lai phía trước mà sống. Anh Dương đã không còn nữa, đó là sự thật và Mai phải chấp nhận sự thật đó. Cố lên Mai à, bên Mai còn có Hoàng và mọi người luôn ủng hộ Mai.

-Nhưng Mai không thể quên anh Dương, Mai không thể
-Hoàng không bảo Mai quên anh Dương, chỉ là Mai hãy coi những chuyện quá khứ xảy ra như một giấc chiêm bao, để rồi khi thức giấc Mai sẽ thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Hãy để quá khứ ngủ quên rồi cất nó vào một chiếc hộp kỉ niệm, để khi nào thấy nhớ ta lại bỏ ra xem. Tôi không biết hôm ấy mình đã làm về phòng bằng cách nào, chỉ biết rằng Hoàng đã cõng tôi đi dọc bờ biển rất lâu, rất lâu.

... Giờ đây, tôi đã ở đảo được 5 năm rồi, đã quen dần với nếp sống của con người nơi đây. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi mình đã làm được những việc mà không phải ai cũng đủ dũng cảm để làm. Tất cả những gì gắn với hòn đảo này đều trở nên thân thuộc với tôi hơn bao giờ hết. Là những em học sinh chơi đùa trên sân, là những anh lính hải quân vừa chắc tay súng bảo vệ biển đảo quê hương nhưng cũng đảm đang tăng gia sản xuất, những quả bí xanh, rau xanh tươi ngon không khác gì ở trên đất liền... Hoàng vẫn là một người bạn thân thiết của tôi. Cậu ấy đã lập gia đình và có một bé gái rất xinh xắn.Còn tôi cũng đã nhận được danh hiệu giáo viên giỏi, một phần thưởng cho những nỗ lực của tôi suốt mấy năm qua. Tôi vẫn hay đến thăm anh, kể cho anh những câu chuyện về cuộc sống của tôi, của đồng đội anh.Hạnh phúc đến từ những điều bình dị nhất mà ta không ngờ tới. 

Hiện tại là một món quà mà cuộc sống mang lại cho chúng ta. Không phải ngẫu nhiên mà trong tiếng Anh, present còn có nghĩa là món quà. Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng, “ Hiện tại là món quà của cuộc sống và còn hơn thế nữa. Đừng tiếc nuối, hối hận quá khứ; cũng đừng trông ngóng, mơ tưởng tương lai. Hãy sống trong từng giây phút trôi qua”. Và giờ đây, tôi tự tin nói với tất cả mọi người rằng, tôi hạnh phúc.

Hạnh phúc không nằm ở cuối con đường mà nó nằm ở chính nơi mà chúng ta đang đi, nơi mà ta đang đứng. Cũng có khi hạnh phúc giống như cái bóng của chúng ta, luôn bên cạnh chúng ta nhưng ta không thể nắm chặt chúng trong lòng bàn tay được. Hạnh phúc chỉ có thể là người bạn đồng hành cùng chúng ta trong suốt cuộc đời như một người bạn tâm tình. Và bạn yên tâm, người bạn này chung thủy lắm, sẽ không bao giờ lặng lẽ rời bỏ chúng ta mà đi đâu, chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, ta lỡ để hạnh phúc rời xa ta một chút, vậy thôi.

  • Phượng Ớt


Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Blog Radio 

Tuesday, June 17, 2014

Blog Radio 342: Cha, cây cầu bắc con bước qua những khó khăn cuộn chảy của cuộc sống

Blog Radio - Bạn có biết tháng 6 này có một ngày lễ kỷ niệm đặc biệt dành tặng phái mạnh – những người đã trở thành cha, đó là Ngày của cha – chủ nhật thứ 3 của tháng 6. Nhân dịp này tình cờ hòm thư của Blog Radio nhận được nhiều hơn những lá thư chia sẻ cảm xúc, kỷ niệm của những người con với cha của mình, dù cha vẫn đang luôn đồng hành mỗi bước đường trong cuộc sống hay cha đã vắng bóng đến một nơi rất xa mà ta luôn dành niềm tin và hướng về. Mời bạn cùng dành 30’ cuối tuần này để đến với tình cảm đặc biệt ấy, những câu chuyện, chia sẻ về cha và con! Blog Radio luôn tin rằng dù ở đâu, cách xa bao nhiêu nhưng chỉ cần trái tim, miền ký ức của ta luôn nhớ thì ánh mắt, nụ cười, bàn tay, đôi vai của ba vẫn ở ngay bên ta và là điểm tựa tuyệt vời nhất vỗ về để ta tiếp tục cất bước, Cha người luôn giống như cây cầu bắc con qua những khó khăn cuộn chảy của cuộc sống con! 

Cám ơn bố, bóng mát tâm hồn của chúng con!
Cám ơn bố, người luôn mang đến sự mạnh mẽ để chúng con vượt qua những khó khăn trong cuộc sống!
Cám ơn bố đã luôn cực nhọc để mang đến những điều tốt đẹp nhất cho gia đình!
Và, hơn tất cả con muốn nói rằng… con yêu bố!  

***

  • Cám ơn Người - bạn đồng hành của con! 

Thuở nhỏ con vẫn tự hỏi, tại sao Người luôn có một vẻ mặt “khó coi” mỗi khi ngủ, đó là cái nhíu mày nhăn trán thật khó tính.

Chỉ tới khi khôn lớn con mới hiểu thêm từng chút từng chút cái nhíu mày đó, dù con biết cả đời mình chắc chẳng bao giờ con hiểu hết.

Là những tháng năm cùng mẹ đón lấy từng khó khăn thuở ban đầu của hai người khi mới bước vào cuộc sống gia đình, những món nợ oằn vai khiến ấu thơ con Người không theo từng bước, quãng thời gian từng khiến con giận Người nhiều thật nhiều bởi con chẳng có Người ở bên như chúng bạn.

Là những chuyến xa nhà, xa vợ, xa con.

Là những muộn phiền chỉ biết thở dài từ hai bên nội ngoại.
 
Ký ức ấu thơ con, những kỷ niệm với Người không nhiều nên vì thế luôn luôn rõ nét.

blog radio 342, ngày của cha, cha và con

Những chiều mùa mưa sấm nổ đì đùng, Người sẽ vẽ ông ù lên trang giấy cũ thật xấu xí, để con ngắm nghía mà hí hoáy bôi thêm những vệt bút chì làm ông ù chưa bao giờ là kẻ đáng sợ.

Những tối mù mịt Người bắt con phải tự cầm đèn pin đi ra WC của khu cách nhà hơn chục mét.

Những buối sớm chở con ngồi đằng sau trùm áo mưa sang gửi ông bà, Người sẽ bảo con chìa tay hứng vài giọt mưa, nhưng không phải để nghịch, mà để vẫy tay sang đường dạy con trái phải.

Người chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ khen món nào ngon hơn món trứng chưng cà chua lõng bõng nước mà cả Người và con đều thích mê cho tới tận bây giờ, món ăn duy nhất Người đã dạy con châm lửa bếp dầu tự làm khi ở nhà một mình.

Là lần đầu tiên con hét toáng lên trong toilet khi biết mình đã thành thiếu nữ. “Bố ơi, cứu con với!”. Đến khi nghe tiếng Người sốt sắng bên cửa mới nhớ ra cần gọi Mẹ.

Những chuyến đi xa đầu tiên của con, Người là bạn đồng hành.

Những buổi cà phê chuyện trò, những suất phim Người dễ ngủ quên trong rạp.

Và cả những ngày Người khoác bộ đồ lạ lẫm trong bệnh viện…


Con may mắn khi trong mọi quyết định, gần như luôn được ủng hộ và nếu có thể sẽ là định hướng, như một phần thưởng cho những phần thiếu ngày bé con.

Ngoảnh đếm những mùa đi qua, chỉ vài năm nữa con sẽ chạm tuổi ba mươi, Người cũng sẽ đến khi chẳng còn đếm tuổi mà chỉ đong bình an qua từng ngày tháng.

Mỗi ngày đi xa, con hiểu thêm Người mỗi chút, và thấm thêm lời Người rằng trở về mới là điều kỳ diệu và bình yên thực sự. Để ngày trở về, trong cái nhíu mày của Người khi nhìn con lấm lem bụi đường, trong cái thở dài của Mẹ khi con lăn kềnh ra giường ngủ, con biết dù mình có cứng đầu ngang bướng và bền bỉ ra sao trong mỗi hành trình, con vẫn là con nhóc hậu đậu đang cuộn tròn ngủ say dưới bóng cây Cha Mẹ.
 
Cảm ơn Người thật nhiều, Bạn Đồng Hành của con!

  • Con gái nhỏ
  • blog radio 342, ngày của cha, cha và con

  • Ba ơi ở trên thiên đường ba có khỏe không ba?

Ba thương yêu của con!

Thế là cũng gần 6 năm ba rời xa 3 mẹ con con mãi mãi,nhanh thật đấy, cũng vào khoảng thời gian này 6 năm về trước con vẫn đang thức đêm cùng Ba xem bóng đá.Vậy mà giờ đây… Có nhiều khi con cứ nghỉ tất cả chỉ là giấc mơ, và con luôn hy vọng giấc mơ đó có thật để rồi khi con tỉnh dậy con có thể được nhìn thấy ba mỉm cười, để được ba gọi với cái tên thân mật < con gái cưng >. Nhưng sự thật vẫn là sự thật đau lòng phải không ba. Ba xa con thật rồi.

Giờ đây con mệt lắm ba à, thời gian qua con đã cố gắng tỏ ra là mình mạnh mẻ không sao cả, những khi gặp vấn đề gì con luôn mỉm cười và cố gắng tự giải quyết 1 mình, bởi con biết rằng con không thể tỏ ra yếu đuối, con buộc phải mạnh mẻ phải không ba? Sài Gòn là nơi mà ba đã nuôi dưỡng ước mơ cho con từ nhỏ. Vậy mà giờ đây con mệt lắm ba ơi, con thấy sợ hãi với 1 Sài Gòn vội vã ,bon chen và ồn ào qúa. Con đã khóc vì cảm thấy quá lạc lõng, bơ vơ giữa biển người rộng lớn như không có con ở trong đấy, dường như những ước mơ hoài bảo của con đang bị cụt lối, tắc đường. Mỗi khi đêm về nghỉ lại những chuyện đã qua con luôn thấy tức ngực cái cảm giác bị đè nén đến mức không thể thở nổi, có lẻ giờ con mới phần nào hiểu được. Con đã từng rất giận ba, lúc trước con luôn tự hỏi bản thân rằng tại sao ba lại bỏ con đi trong lúc con cần ba nhất, 16 năm sống cùng ba ,con đã quen với việc được ba cưng chiều, được ba che chở. Vậy mà ba lại rời xa con trong lúc còn 2 ngày nữa là con thi vào lớp 10 và chị gái con thì thi đại học, ba mặc cho 3 mẹ con con có có đau khổ đến thế nào, mặc cho 2 chị em con có gọi tên ba lần này đến lần khác, mẹ ngồi bên ba hôn lên gò má đã bao ngày vất vả của ba nhưng ba vẫn không tỉnh dậy, ba ơi… Nhưng không hiểu tại sao rõ ràng là giận ba như vậy nhưng mỗi khi nhớ tới ba, con lại cố kìm nén những giọt nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mắt, con biết ba luôn yêu ba mẹ con, ba không hề muốn ra đi nhưng có lẻ số phận là thế, con xin lỗi vì đã giận ba, ba hãy tha lỗi cho đứa con ngỗ ngược này ba nhé.

blog radio 342, ngày của cha, cha và con

Ba ơi ở trên thiên đường ba có khỏe không ba?

Ở nơi đó có bình yên và hạnh phúc đến nổi ba đánh đổi nó với chúng con vậy ba?

Ở nơi đó ba liệu còn có nhớ mẹ và chị em con không ba? 

3 mẹ con con nhớ ba nhiều lắm nhớ những bữa cơm thân mật của gia đình mình,nhớ những buổi chiều được nghe tiếng xe của ba rẻ vào cổng, nhớ đôi mắt hiền từ nhưng đầy cương nghị của ba, ba luôn dạy 2 chị em con phải sống ngay thẳng và luôn phải đứng vững trên đôi chân của mình.

Nhớ nhớ ba lắm ba ơi! 

Ở nơi nào đó ba hãy luôn dõi theo bước đường của 3 mẹ con con ba nhé. 

Ba biết không, một đứa cứng đầu như con lại luôn cho rằng mình có thể chịu đựng vượt qua tất cả và không cần đến sự giúp đỡ của ai, nhưng khi mệt mỏi nhất con mới nhận ra rằng con nên giải bày những phiền muộn tới những người yêu thương quan tâm tới mình, và người con luôn nghỉ tới đầu tiên là mẹ ba à, khoảng thời gian này có lẻ là lúc con bước vào giai đoạn trưởng thành, vì thế con càng cảm thấy thiếu thốn tình cảm hơn nữa, con đã biết cách mở lòng , đã biết cách để chia sẽ cũng mẹ, những lúc con yếu lòng, mẹ đã cho con những lời khuyên những lời động viên giúp con giải tỏa tâm lý và không còn suy nghỉ tiêu cực nữa. Mới đó thôi mà con đã trải qua 6 năm không có ba bên cạnh, 6 năm là 1 quảng thời gian không dài nhưng con biết con phải học cách làm quen với điều đó, học cách dựa dẫm vào mẹ, học cách không ghen tị với bạn bè. Giờ đây con đã là cô sinh viên năm 2 của 1 trường đại học – 2 năm không phải là thời gian dài nhưng nó đủ để thay đổi tương lai của mỗi người, bước vào giảng đường đại học có biết bao khó khăn đang chờ đợi trước mắt, đầy rẫy những cám dỗ của cuộc sống nhưng cũng không thiếu những cơ hội đặt ra cho con ba ạ. con đã và đang cố gắng để thực hiện được những ước mơ của mình và xây dựng những nền tảng đầu tiên trên con đường mà con đã chọn.

Ba - nếu được sinh ra một lần nữa con vẫn muốn được là con được  là em, được sống dưới một mái nhà, được trải qua vui buồn sướng khổ cùng với gia đình mình, con sẽ cố gắng để ba mẹ và chị không phải bận lòng vì con. Sài Gòn chuyển mùa rồi ba ơi, không khí này làm con nhớ nhà nhiều lắm, 16/6 ngày dành cho ba, con muốn gửi tới ba những lời thân thương nhất, ở nơi đó bình yên ba nhé. 

Yêu ba!
  • Con gái của ba: Ngọc Mai  

blog radio 342, ngày của cha, cha và con
  • Sau này con làm bố...

Con sẽ không cầm roi mây, quất vào mông con trai mình như bố đã làm. Vì như thế, người ngoài sẽ đánh giá con không tốt và con trai con chắc sẽ đau như những trận đòn con đã trải vì lười học, vì mải chơi, vì không lễ phép với người lớn và vô vàn lí do khác... Nhưng con hiểu vì sao bố làm thế và thông cảm bố ạ. Bố nghiêm khắc, bố muốn con nên người. Bố muốn mỗi lằn sâu là một lần con nhớ những sai trái mình đã gây ra để con không bao giờ tái phạm lần nữa. 

Đúng bố nhỉ? Đứa trẻ như con ngây thơ dần dần chai lì với đòn roi và lớn lên từ những vết xước... Và con biết, sau mỗi lần vụt... Lòng bố như bị xát muối, chẳng kém gì những đau đớn da thịt con đang chịu. Thậm chí nó còn xót xa hơn. Bởi lẽ bố đang phải làm đau máu mủ của bố... Những giọt nước mắt bố chảy vào trong và bố vẫn lặng nhìn con khôn lớn... Bố không nói, chỉ hành động, chỉ điểm cho con rằng con sai ở đâu... Con cảm ơn bố vì điều ấy!

Sau này con làm bố...

Con sẽ không hút thuốc những lúc con ưu phiền vì gánh nặng gia đình... Thuốc lá có hại cho sức khỏe, làm cho bố con hao gầy, ho lao... Cũng thật may là vì con bố đã cai thuốc... Chỉ vì khói thuốc làm tăng những cơn ho mà con hay gặp phải... Đó là điều con khâm phục ở bố... Chỉ có điều con sẽ ko hút thuốc ngay từ đầu bố ạ, để khỏi phải gian nan, nhọc nhằn cai nghiện với kẹo cao su, với cà phê và những đêm dài mất ngủ!
chipchit, chitxinh, blog radio 342, ngày của cha, cha và con trai

Sau này con làm bố...

Con sẽ dạy con cái yêu nghề nông... Bố bảo rằng nghề nông vất vả... Sống với nó chỉ biết bùn đen... Nhưng không có những người nông dân như bố, ai sẽ nuôi con lớn như bây giờ... Con sẽ ăn gì để đi học?

Sau này con làm bố... 

Sẽ chỉ nuôi 1 đứa cho đỡ nhọc... Con ích kỉ phải không? Vì con rút kinh nghiệm từ bố... 2 anh em con chạnh chọe nhau, hại bố mẹ phải lo nghĩ, nếp nhăn bố dày lên còn lũ chúng con thì cứ như thế mãi... Lớn cả rồi và vẫn chưa khôn!

Sau này con làm bố...

Có một điều chắc chắn con sẽ làm, sẽ yêu thương những đứa trẻ của con như cách bố yêu thương chúng con mỗi ngày, lai chúng đến trường, đón đưa giờ tan lớp và dạy chúng cách trân trọng, yêu thương những gì mình có... Sẽ dạy chúng yêu bố của con!

P/S: Chưa chắc bố đọc được những dòng này, vì bố không mong con trai bố mộng mơ và ngây ngốc nhưng con sẽ mạnh mẽ theo cách của riêng con và yêu bố theo cách con đã chọn! Cảm ơn bố mẹ đã dành cho con những thứ thiêng liêng nhất! Chủ nhật tuần tới là kỉ niệm NGÀY CỦA BỐ. Nhân dịp này, mình muốn gửi tới BlogViet một bài viết mà mình viết cách đây đã 2 năm dành tặng tới bố kính yêu của mình thay cho lời nhắn gửi: " Con yêu bố và yêu cả nhà mình nhiều lắm!" Cảm ơn BlogViet suốt thời gian qua đã là cầu nối cảm xúc giữa những trái tim lạc nhịp cần tìm hơi ấm yêu thương...

  •  Nguyễn Xuân Vinh 

Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Blog Radio 

Saturday, June 7, 2014

Blog Radio 341: Anh yêu em, giày vải

Blog Radio- Hẳn trong những năm tháng tuổi trẻ ít nhiều trong chúng ta đều có xúc cảm "thích" một ai đó! Là "thích" - thứ tình cảm dịu nhẹ, mơ hồ nhưng cũng đủ để làm ta mỉm cười khi nhớ lại hay khi vô tình gặp nhau. Thích một người nào đó - thật khó để nói điều ấy ra, dường như "tình thích" chỉ nằm sâu trong tim hay lưu lại nơi đáy mắt. "Tình thích" không tỏ bày nhưng những hành động, những ánh nhìn như âm thầm để "cảm" và để "nhận". 

Có những mối "tình thích" được tỏ bày rồi sau bao nhiêu năm gặp lại, khi hai người đều đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình, tình thích trở thành kỷ niệm đẹp êm dịu. 

Có những mối "tình thích" chẳng được tỏ bày, để sau nhiều năm cuộc sống vẫn chảy trôi, cuộc sống mỗi người một ngả nhưng đôi khi gặp lại vẫn có một điều gì khó gọi tên, có một điều gì đó vẫn cứ ngập ngừng trong tim!

Và cũng có những mối "tình thích" cứ mãi mãi sâu đậm trong tim để rồi nó lớn lên thành "tình yêu" từ lúc nào không hay! Và câu chuyện tuần này của Blog Radio là một câu chuyện như thế! 

***
  • Lá thư trong tuần: Kỷ niệm trường xưa
  • Truyện ngắn: Anh yêu em, giày vải! 

Sáng: 7h30… tôi mở mắt … ối mẹ ơi… tôi vội vàng sửa soạn rồi chạy ra bến xe bus gần nhà, khi tôi vừa đến cũng là lúc chiếc xe đóng cửa lao đi, tôi còn cố chạy theo một đoạn, nhưng vô dụng…

Một chiếc xe máy đi sát lại & cái giọng quen thuộc của Huy: “Lên thôi nào cô nương”.

Tôi mừng quýnh, cầm chiếc mũ bảo hiểm leo lên xe, hít một hơi thật sâu tôi nhới người, ghé sát tai Huy và nói câu tôi vẫn thường nói: “Tóc thơm thế?”

Đáp lại Huy chỉ cười.

Chúng tôi đi đến 1 cửa hàng lưu niệm nhỏ, nơi tôi làm nhân viên bán hàng. Công việc đơn giản, lương không cao nhưng đủ cho tôi có thêm tiền tiêu vặt.

Huy với tôi là bạn cấp 3, nhưng chỉ chơi thân từ khi chúng tôi vào đại học, nhà Huy cách nhà tôi cả chục cây và chưa bao giờ chúng tôi tới thăm nhà nhau cả. Huy cũng chỉ kể là có em gái, bố mẹ kinh doanh gì đó. Huy đã đi làm, còn tôi vẫn chưa xin được việc, thời gian này tôi làm ở cửa hàng lưu niệm, buổi tối thì đi học thêm tiếng Trung.

Chủ nhật:

Sáng nay tôi đi đám cưới a trai người bạn thân, quần jeans với áo T-shirt, tôi vốn chỉ định tới đó một lát rồi về đi làm, ra đến cửa,… tôi  quay về phòng, gọi điện xin nghỉ một buổi, mở tủ quần áo lấy ra bộ váy vàng nhạt mà Huy đã tặng tôi dịp sinh nhật, thay vì tóc búi cao, tôi thả xuống và nhấn nhá thêm bằng chiếc kẹp hình cánh bướm, kẻ lại chân mày, đánh thêm chút son hồng, thay đôi giày vải bằng đôi guốc cao gót…

Đi tới bữa tiệc, con bạn thân ra đón, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên & nói bằng cái giọng hài hước: kinh à nha, nhưng đẹp con bồ nhí của anh à.

Tôi mỉm cười và hòa vào với những bạn bè khác.

Lát sau, Minh xuất hiện, không phải với Hân. Anh ta đi một mình. Cũng nhanh chóng hòa vào đám bạn. Và cái gì đến sẽ đến, Minh nhìn thấy tôi, ánh mắt không dấu vẻ ngạc nhiên, anh ta lại gần, miệng cười (vẫn cái nụ cười của mấy năm về trước)

_Lâu quá rồi em nhỉ?

_Vâng, cả thế kỉ rồi ấy chứ.

_Bạn bè anh lấy vợ hết cả, hôm nay Hùng cưới, vậy là chỉ còn mỗi anh, già thật rồi em ạ.

_Già đâu hả anh. Chỉ là, thanh niên hơi lâu năm một tý thôi.

Minh bật cười trước câu nói của tôi.

Và không để cho Minh nói gì thêm, tôi xin phép rồi tìm một góc vắng trên tầng dõi xuống, Minh, sau một hồi, ngó xung quanh đã đi đến hỏi thăm mấy người bạn đứng với tôi khi nãy, cô bạn đã nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đã rời khỏi bữa tiệc. Cô ấy nói lại với Minh, anh ta cám ơn rồi rời đi.

Tôi ra về, lòng nặng trĩu…

Bước chân trần trên bãi cát ven sông, giọt nước mắt lăn dài trên gò má…
blog radio 341 anh yêu em giày vải

Minh hơn tôi 6 tuổi, là con trai thứ trong  một gia đình giàu có. Minh quen tôi khi tôi vừa ra khỏi trường cấp 3. Trái tim của con bé tuổi 18 chưa một lần yêu đã hoàn toàn thuộc về Minh. Tôi vui lắm mỗi lần nhận được những tin nhắn quan tâm, hạnh phúc lắm sau mỗi cuộc điện thoại cả giờ đồng hồ, tôi cũng bắt đầu biết nhớ, biết hụt hẫng những hôm không gặp, không điện thoại. Không tin nhắn... đôi lúc tôi cũng giận dỗi vì điều đó, nhưng cảm giác ấy mau chóng qua đi khi Minh liên lạc trở lại. Chắc là minh bận, tôi luôn tự an ủi như vậy.

Tôi biết Minh chơi bời lắm, nhưng đâu đó trong những câu chuyện Minh cứ bâng quơ nói về sự thay đổi, và tôi thật ngốc nghếch khi tin tất cả những điều như vậy. Thậm chí tôi còn từng nghĩ, tôi sẽ chấp nhận cuộc sống khó khăn ,chỉ cần Minh yêu thương tôi.

Thời gian sau, tôi được biết, Minh yêu cùng lúc hai người con gái, tôi và Hân. Hân đã nói thẳng với tôi rằng: Hãy nhìn lại mình đi, đừng trèo cao mà ngã đau.

Giây phút ấy, Minh im lặng, và cái im lặng đó đã xé toạc trái tim con bé 18 uổi là tôi. Nhìn lại bản thân mình với đôi giày vải, bộ quần áo giản đơn, tôi thật thấy mình thua xa so với vẻ ngoài kiều diễm của Hân. Tôi quay mặt lại, vừa bước đi tôi vừa tự nhủ: Không được khóc... nhất định, không được khóc...

Tôi lững thững bước đi, con đường rợp bóng cây cứ trải dài mãi cho tới khi Huy lao xe đạp vào tôi, Huy vội vàng dìu tôi, hỏi rối rít xem tôi có sao không, có bị thương ở đâu không. Tôi ngước đôi mắt ướt đẫm, sự tủi thân như vỡ òa, tôi nức nở khóc trên vai cậu bạn. Ngồi sau xe, gió lùa vào làm khô đôi mắt đỏ hoe, ngồi im cho Huy xoa thuốc vào vài vết thương nhỏ, tôi lí nhí: Chuyện hôm nay, cấm nói người thứ 3 nhé.

Huy nhìn tôi bằng con mắt thương hại, đưa điện thoại đây. Tôi chưa kịp dứt câu: Để làm gì ? thì Huy đã giật lấy nó từ tay tôi, lưu số và nói: Cần người tâm sự, liên lạc số này.

Tôi vốn ít tâm sự, đặc biệt chuyện tình cảm, nên dù bạn bè thân cũng chẳng mấy người biết chuyện tình cảm của tôi với Minh, ấy vậy mà tôi kể nó cho Huy nghe không sót chữ nào, kể cả những rung động đầu tiên trong đời, những niềm vui nhỏ bé, những nỗi buồn, những vết thương... thường thì Huy im lặng, thỉnh thoảng xen vào một tiếng: ‘ừ’ khe khẽ đủ để tôi hiểu Huy vẫn đang lắng nghe.

Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày tôi vẫn nhớ đến Minh, mỗi khi đi ngang qua nơi nào đó tôi và Minh từng đến, tôi lại thoáng buồn, sau cái thoáng buồn ấy là nhói  buốt trong tim, trong suy nghĩ của tôi lại vang lên 4 chữ: Trèo cao ngã đau. Huy nhận ra điều đó trong mắt tôi, điều mà tôi vẫn giấu rất giỏi với những người bạn khác thì lại không thể che giấu trước Huy. Huy xoa đầu tôi: Biết đến bao giờ...

Điện thoại reo, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ ngổn ngang, là Huy

_ Cậu đang ở đâu?
_Ừ, bãi giữa sông hồng.
_Dám nghỉ làm đi chơi mảnh ah?
_Nhiều lần rồi mà bây giờ mấy biết ah?
Tôi vẫn thường trả lời Huy như thế, cảm giác thân thiết như 1 người anh trai đang nhún nhường đứa em gái vậy.

Tối:

Minh gọi điện cho tôi, tôi trả lời thoáng qua bằng 1 vài câu ngộ nghĩnh, sau đó viện lí do không được khỏe tôi tắt máy.

Ngày hôm sau, Minh hẹn tôi đi uống cafe. Tôi đồng ý, chính tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì nữa. Đối diện với Minh, tôi nhâm nhi 1 chút cafe đắng nơi khóe miệng, nhoẻn cười 1 cách tự nhiên nhất có thể.

Có vẻ hơi ngượng ngùng về chuyện quá khứ, Minh bắt đầu trước.

_Mình làm quen lại từ đầu được không em?
_Em tên Linh, 23 tuổi (tôi nói)
_Anh tên Minh, hơn e 6 tuổi.


blog radio 341 anh yêu em giày vải

Và thế là những câu chuyện khác bắt đầu.... tôi luôn cố trả lời những câu hỏi của Minh 1 cách hài hước nhất, và tránh không nhắc đến quá khứ để Minh thoải mái mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

Tôi đã nhấn mạnh năm nay tôi 23 tuổi, để con người ấy biết rằng, tôi đã không còn là con bé 18 tuổi, ngây ngô và khờ dại ngày nào...

Kết thúc, tôi ra về, không cảm giác.... Minh nói buổi cafe rất thú vị và mong là anh em mình sẽ hiểu nhau nhiều hơn.

Đáp lại,Tôi mỉm cười khẽ gật đầu. Tôi còn muốn tìm hiểu gì ở con người đã khoét một vết thương sâu trong trái tim tôi,...

Tôi hẹn Huy đi ăn trưa rồi đi xem phim, hôm nay là cuối tuần, Huy được nghỉ làm. Huy mua cho tôi một đôi giày vải và nói: Cái này đi thoải mái không sợ đau chân nhé.

Tôi cũng định mua cho Huy cái gì đấy, nhưng Huy gạt đi: Dành tiền mà lấy chồng.

Tối, Minh lại bắt đầu những tin nhắn, tôi thường rất lâu mới reply lại, mà có khi tôi để tới tận hôm sau, cái việc mà trước kia tôi không bao giờ làm với Minh. Minh thường xuyên tìm đến những chỗ tôi hay lui tới, nhưng thường tôi cứ thoáng xuất hiện rồi không để Minh có cơ hội chuyện trò... Minh thường nói: Gặp e sao mà khó thế...

Gặp tôi để làm gì? Minh đang tự hạ thấp mình để quen tôi, hay tôi lại đang chèo cao để trêu đùa Minh. Trêu đùa, đúng rồi, minh đã từng trêu đùa tình cảm của tôi, còn tôi, tôi đang làm gì vậy, tôi đang trêu đùa anh ta, hay đâu đó trong tôi, anh ta vẫn tồn tại... không, làm sao tôi có thể sau những chuyện đã xảy ra....

Chiều thứ 7:

Tôi ngồi 1 góc quen thuộc của quán cafe, và vẽ hình một đôi trai gái đang nắm tay nhau đi trên con đường rợp bóng cây. Bất ngờ Minh xuất hiện.

_Cuối cùng cũng gặp em ở đây?

Minh ghé sát người ngắm bức tranh, không nhìn tôi, mà nói:

"Em vẫn còn nhớ con đường này sao?"

Tôi cười: Nhớ chứ sao không hả anh?

Huy tới từ lúc nào không biết, khẽ nói: Đi thôi.

Tôi chào Minh theo Huy ra xe, gửi xe máy chúng tôi đèo nhau bằng xe đạp, mưa bất ngờ ập đến, tôi dang 2 cánh tay rồi thõng cả 2 chân  xuống 1 cách thoải mái mà hét toáng lên: Mưa rồi...

Anh yêu em, giày vải….

Nước mưa đan vào từng kẽ tóc, ngón tay, vào sâu thẳm lòng tôi: Làm sao tôi quên được con đường này, nơi từng cho tôi cảm giác ấm áp đầu tiên trong tình yêu, từng chứng kiến nỗi đau và những giọt nước mắt của tôi, là nơi đưa người bạn tốt như Huy tới bên tôi,...

Huy im lặng đạp xe tới một gốc cây cổ thụ cũng vừa lúc mưa dứt.

Tôi đưa tay lên vắt áo cho Huy: Tài xế có mệt không?

Huy nhoẻn cười: Lát về cậu ngồi đằng trước đi nhé.

Tối, chúng tôi len lỏi qua những góc nhỏ của phố cổ, ăn đủ thứ hàng rong, hay mua những thứ đồ lưu niệm người ta bày bán trên lề đường.

Trong lúc Huy đi lấy xe, bỗng tôi gặp Hân. Cô ấy lướt qua tôi với bộ cánh hàng hiệu, mùi nước hoa thơm ngào ngạt, qua tôi cô ấy không quên thả một câu: Có tiến bộ nhưng vẫn là đồ giày vải thôi?

Huy đi tới: Đi thôi nào.

Tôi leo lên xe, vừa đi vừa nghêu ngao hát, trong lòng buồn vu vơ,....

Minh nhắn tin, tôi không trả lời.... và hình như sự im lặng của tôi khiến Minh nghĩ rằng tôi ngại khi Minh phát hiện ra tôi vẫn còn nhớ đến Minh qua bức vẽ sáng nay.

Chủ nhật tuần kế tiếp, tôi đến công ty Huy, vốn định dành cho cậu ấy bất ngờ nho nhỏ với bức tranh hôm trước tôi đã vẽ hoàn thiện: 2 người đi dưới hàng cây, nắm tay nhau.

Thì tôi gặp Hân đang đi cùng Huy cười rạng rỡ.

Tôi quay lại tránh đi, nhưng Huy đã nhìn thấy, Huy vui vẻ lại chỗ tôi hỏi sao lại ở đây trước con mắt ngỡ ngàng của Hân.

Qua lời giới thiệu tôi biết Huy và Hân cùng phòng. Tôi cất bức tranh và nói chỉ vô tình ngang qua...

Ra về tôi có cảm giác gì đó khó chịu lắm, cái cảm giác như mấy năm về trươc tôi có khi thấy Hân đi cùng Minh. Tôi ngồi xuống 1 ghế đá ven đường, tôi.... chẳng lẽ... tôi ...yêu huy?

Khẽ lấy bức tranh từ tay tôi, Huy cười, xem nào vẽ gì đây.

_Không về công ty à còn đi theo người ta?

Huy xem tranh xong im lặng, nói một câu duy nhất: Muốn tớ đưa cậu về không?

Tôi và huy không nói gì suốt cả chặng đường, tôi dối bời bởi suy nghĩ tôi yêu Huy thật sao ...

_Đến nơi rồi... xuống nào....

Tôi chợt nhận ra đã đến trước con ngõ vào nhà.

Sau 1 tuần tôi không nhắn tin cho Huy, Huy cũng bỗng im lặng, không liên lạc gì với tôi cả.

Một tuần nữa trôi qua, tôi có đến công ty Huy mấy lần, nhưng chỉ đứng từ xa, nhìn Huy và đồng nghiệp đi ăn trưa, trong đó có Hân...

Tôi đã có câu trả lời cho chính tôi, đúng, tôi yêu Huy, nhưng mà, Hân có vẻ quan tâm Huy, Huy sẽ như Minh, sẽ chọn Hân thôi... mà không, Huy không thế, chắc chắn nếu Huy không chọn tôi thì cũng không phải vì lí do tôi không xinh đẹp bằng Hân, tôi không tài giỏi như Hân.... suy nghĩ ấy cứ quấn lấy tôi, khiến tôi như muốn phát điên,...

Và vô tình, có lần Hân bắt gặp tôi.

_ Tránh xa Huy ra, đừng có tơ tưởng viển vông. Lại cái tính trèo cao ngày nào.

Tôi không nói gì, quay lưng đi.

Trong thời gian ấy, tôi có gặp Minh, Minh nói hãy làm lại từ đầu, hãy cho Minh cơ hội. Thì ra người mà Minh thích là cái con bé kiêu chảnh bây giờ, cái con bé chỉ trêu đùa Minh chứ không phải 1 con bé dành trọn trái tim cho Minh như mấy năm về trước...

Tuần thứ 3, Huy vẫn không liên lạc với tôi, yêu Huy, nhưng tôi biết, Hân mới là người Huy chọn, bằng chứng là giờ ăn trưa nào tôi cũng thấy Hân sánh bước bên Huy.

Nghĩ vậy, nước mắt tôi ứa ra, tôi, lững thững bước đi trên con đường ngày nào,....
blog radio 341 anh yêu em giày vải

Huy xuất hiện, lấy tay lau khô nước mắt trên má tôi.

"Anh đã nghe thấy, anh ta nói trong quán cafe, em không quên được con đường này, không quên được anh ta, anh cũng đã thấy, em luôn giữ bức tranh đó bên mình, thậm chí ngay cả khi đến tìm anh, anh cũng đã thấy, Minh nói muốn làm lại với em.... mấy tuần qua, ngoài giờ làm, anh lại đến tìm em, nhưng anh chỉ dám đứng từ xa, vì anh biết, trong em vẫn còn hình bóng Minh, vì anh biết, con đường này, chỉ dành cho em và Minh, anh chỉ đến để lau nước mắt cho em mỗi khi vì người đàn ông đó mà em mỏi mệt, đến bao giờ, nước mắt này, không còn rơi nữa, hoặc rơi vì nhớ mong anh..."


Tôi đã hiểu ra tất cả, nhưng cổ họng nghẹn ứ, nhưng hình ảnh Hân hiện lên. Tôi lại im lặng...

Minh gặp tôi, nói với tôi rằng anh ta thực sự hối hận vì đã không chọn tôi, đã làm tôi buồn, Hân yêu anh ta chỉ vì anh ta xuất thân trong một gia đình giàu có, và đến khi quen được anh chàng làm cùng công ty với hoàn cảnh cao sang hơn, Hân đã không ngại ngần bỏ anh ta...

Tôi nói đừng bao giờ tìm tôi nữa, tôi đã có người khác...

Tôi đến cửa hàng lưu niệm, mua hình một chiếc giày vải rồi gói vào hộp nhỏ, kèm theo tấm thiếp: "Huy à, em mãi chỉ là giày vải, dù cho có yêu anh như thế nào, em cũng không thể biến thành đôi giày cao gót kiêu sa, lộng lẫy. Em đâu thể quên con đường đó, vì con đường ấy đã dẫn anh tới bên em, người đàn ông nắm tay em trong bức tranh ấy, em từng mong là anh, nhưng có lẽ không được rồi..."

Tôi nhờ đồng nghiệp đưa cho Huy, rồi xin thôi việc ở cửa hàng lưu niệm, nơi ngày này mấy năm trước Huy dẫn tôi tới đây lần đầu tiên.

Blog Radio 341 anh yêu em giày vải

Tôi mặc quần jeans, áo t-shirt, đi giày vải, đeo cặp và tắt điện thoại, tôi dạo quanh phố cổ, tôi mua đủ thứ, ăn đủ thứ, tôi vào rạp xem phim một mình,... cả ngày dài trôi qua, tôi mỏi mệt bước chân trên con đường nhỏ về nhà. Tôi lẩm bẩm: "23 tuổi không giỏi nấu ăn, không giỏi đan lát thêu thùa, 23 tuổi, không tài giỏi ưu tú, không xinh đẹp..."

Bỗng giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:

_23 tuổi tôi yêu Huy, 23 tôi là người Huy yêu...

Tôi quay đầu lại. Huy đứng ngay phía sau tôi, mỉm cười,

_Đi cả ngày rồi, em không mỏi chân à?

_Anh... theo em cả ngày à....

Huy đi tới, ngồi xuống phía trước tôi: Lên lưng đi, anh cõng em.

Tôi ghé sát tai Huy: Tóc a vẫn là mùi gì đó, rất thơm….

Huy cười hiền, vừa bước từng bước nhỏ, Huy vừa thầm thì: Giày vải, tuy không cao sang, không rực rỡ, nhưng người ta không thể đi giày cao gót cả ngày, giày vải thì ngược lại, ấm áp, dịu dàng và chẳng bao giờ làm đau chân ai cả. Anh yêu em, giày vải ……

Gió nhẹ nhàng vờn mái tóc tôi, gió làm đôi mắt tôi hoe đỏ, gió nhặt những mảnh vỡ sâu thẳm lòng tôi, xếp chúng lại, gọn gàng, thành hình trái tim vẹn nguyên …

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Nam Nguyễn 

Blog Radio 340: Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em

Blog Radio - Sẽ rất kỳ lạ vì câu chuyện này không phải bắt đầu từ tháng 5. Câu trả lời bạn có thể tìm thấy ở đoạn cuối, khi chàng trai thật sự để vuột mất tình yêu của mình, là những cảm xúc trong trẻo, đầy da diết nhưng vẫn can đảm buông tay...
  •  Truyện ngắn: Khúc giao mùa mang tên Tháng 5

Đó là một buổi chiều mùa Xuân Odessa lạnh lẽo, tuyết tràn ngập khắp nơi trong thành phố, nhìn sắc trắng thấy đẹp nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt đã mười mấy năm của vùng Đông Âu dường như rõ nhất. Tôi bước lên chuyến xe cuối ngày, chọn ghế thứ hai gần cửa sổ. Những hành khách xung quanh đang chìm vào giấc ngủ sâu, máy phát nhạc rè rè trên nóc xe vẫn vang lên chậm rãi âm thanh của

Đột nhiên, không hiểu sao tôi nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc. Từng ánh mắt của cô gái đó tựa hồ như chúng tôi đã biết nhau từ trước đây, rất lâu, tôi không rõ nhưng trong tiềm thức là vậy. Chiếc xe đi qua hai trạm dừng, tôi ngồi một tay chống cằm và cứ nhìn chăm chăm vào hình ảnh sau lưng ấy để rồi nghĩ về Hạt dẻ. Lạ lùng thay, những câu chuyện không đầu không cuối được chắp vá, thu gom từ ngày tháng cũ luôn mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhõm trên suốt chặng đường. Tới trạm, cửa xe mở ra, cô gái đó bước xuống. Không hiểu lấy can đảm từ đâu cho hành động ngớ ngẩn của mình, tôi đã đi theo cô ấy, dù đường về còn cả một quãng dài.

Hạt dẻ... tôi chỉ kịp thốt lên khi cô ấy nhìn ra khoảng không trước mặt.

Tôi gặp lại em ở một nơi xa xôi thế này, cảm giác hệt như có ai cầm túi hạt dẻ nóng nhét vào tay mình giữa tiết trời tê buốt của mùa Đông. Ấm áp và an yên lắm.

Hạt dẻ bước một, tôi bước một. Hạt dẻ bước hai, tôi bước hai, cách đó một quãng thật xa, em có nhìn thấy tôi, nhận ra tôi không? vì rõ ràng đây là không hẹn mà gặp.

Cơn mưa chiều rả rích một khoảng trời thành phố. Những hạt mưa nhẹ tênh như làn sương mờ giăng tơ vương vào áo người đi đường, vào bóng em cô độc. Tôi đưa tay lau vội những giọt nước, không biết là mưa hay nước mắt. Khi đó tôi chỉ muốn chạy đến bên em, hẳn nhiên bàn tay tôi sẽ ôm trọn lấy bàn tay em. Nhưng tôi lại không thể làm thế, bởi lẽ chúng tôi là những người yêu nhau chưa đủ dũng cảm, bởi tình cảm nặng sâu thì cũng giống như những hạt tinh thể muối, những điều mặn nồng chẳng dễ gì tan biến.

Bên kia đường, Hạt dẻ quay đi, bước ngược chiều gió với tôi. Cái bóng nhỏ xíu lướt qua hàng cây còn bám bụi trắng xóa ngủ quên trong mùa Đông dài.

blog radio 340, tháng 5


***

Tôi và Hạt dẻ gặp nhau lần đầu tiên là vào mùa Thu, khi tôi vừa mở rộng phòng thu âm của mình thành Studio. M, cậu bạn thân nói sẽ giới thiệu cho tôi một người khi biết tôi cần một trợ lý.Tôi gật đầu. M cười lém lỉnh: "Đảm bảo cậu sẽ bất ngờ với cô bé này đấy".

Thế mà bất ngờ thật. Đó là Hạt dẻ - nhỏ hơn tôi ba tuổi, là em kết nghĩa với M. Cô bé đáng yêu và dễ thương như một thiên thần. Dễ thương đến mức lần đầu tiên xuất hiện ở Studio, tôi chỉ muốn chạy đến nắm chặt đôi bàn tay hồng hồng, nhỏ xinh của em, cứ như thể tôi muốn được nhìn thấy em mỗi ngày vậy. Trong ánh mắt ngây ngô của Hạt dẻ, em đã đồng ý trở thành trợ lý cho tôi.

Studio gồm một phòng thu âm, giờ thêm một tiệm ảnh tôi và M vừa mở rộng, nằm trên con đường sầm uất nhất thành phố với nhiều hàng quán sang trọng. Dù đang bận việc học ở trường Kiến Trúc nhưng Hạt dẻ vẫn dành thời gian vào mỗi buổi chiều để đến cửa tiệm phụ tôi những việc lặt vặt. Tôi có gia đình, ba mẹ và một đứa em trai mà rất ít khi về nhà. Không hiểu sao từ lúc Hạt dẻ có mặt ở mặt ở đây, rồi thế giới của em vô tình chạm vào tôi thì tôi bắt đầu thấy mình gắn bó với nơi này hơn, những giờ về hầu như khá muộn. Hạt dẻ cũng quen dần công việc từ đó. Mỗi ngày đi qua tiệm ảnh, tôi hay thích đứng nhìn em một chút bên ngoài khung cửa. Nhìn em nâng niu những bức ảnh tôi mới chụp, nhìn em sắp xếp lại bàn làm việc đang bừa bộn của tôi hoặc chỉ cần nhìn em tỉ mẩn chăm sóc chậu Tường Vi trên bệ cửa sổ, bất kỳ hình ảnh nào đều khiến tôi nhẹ nhàng và bình yên.

Em giống như một khung trời lặng lẽ mà tôi không biết có thể nào cho mình cái quyền được chạm tới!

Một ngày cuối tháng 8 lá rơi nhiều, tôi vác máy ảnh lang thang khắp những con phố của Đà Lạt, là vì Hạt dẻ muốn về thăm quê còn tôi vừa nhận đơn đặt hàng album ảnh mới. Nhưng công việc gác qua một bên, tôi đang chở em thong dong phố xá. Chỉ có em và Đà Lạt bình yên. Mãi đến lần thứ ba này thì tôi thật sự bị Đà Lạt mê hoặc, như lời Hạt dẻ nói với tôi ngày hôm qua. "Nếu như nắng Phương Nam ấm áp và có thể hong khô tất cả thì nắng Đà Lạt sẽ làm anh an yên. Đà Lạt nhỏ nhưng tình người lớn lắm".

Đúng là tình người lớn lắm! Tôi đã được nghe nói nhiều về người Đà Lạt và bây giờ tình yêu ấy lại bước ra từ câu chuyện của Hạt dẻ. Em đã không ngại ngần khi tôi thắc mắc.

- Mạnh không phải là anh trai của An đúng không?
   
Em tên Thiên An nhưng tôi chỉ quen gọi em là Hạt dẻ.

- Vâng! Còn hơn thế nữa anh ạ, M vừa là người thầy, người anh, đôi khi là người bạn thân thiết nhất của An.

- Thế bố mẹ em đâu ?

- Bố mẹ An mất khi An 10 tuổi. Là M đưa An về nhà anh ấy, M và bố mẹ nuôi coi An như một thành viên trong gia đình và hết lòng thương yêu. An thấy mình thật hạnh phúc vì còn có thêm một người bạn như anh nữa.

Hạt dẻ đưa bàn tay ra nắm tay tôi, cái nắm tay siết chặt, bùi ngùi làm tôi thổn thức.

- Anh cũng rất vui khi có một người bạn là An !
 
Tôi nhìn vào mắt em, tròn xoe, những giọt nước long lanh nơi đáy mắt, em chưa kịp lau đi, bỗng hóa trong veo lạ kỳ.

blog radio 340, tháng 5


***

Đà Lạt về đêm đẹp lộng lẫy, nhất là vào những ngày cuối Thu. Tôi gọi điện thoại cho Hạt dẻ, nói muốn cùng em đến một quán nào đó trông ra bờ Hồ, vậy là em dẫn tôi đến quán trà hoa giấy vì em đặc biệt thích trà. Ở nơi mà chỉ có sự mát dịu của khí trời và màu xanh mênh mông của vườn trà làm em lớn lên, tôi nghĩ chắc hẳn trà là nhân duyên đã cho em một gia đình thứ hai. Biết đâu trà cũng là nhân duyên để tôi gặp em. Bỗng dưng tôi nhớ cốc trà gừng ấm nóng mỗi chiều em để trên bàn làm việc của tôi, một cốc trà, rất giản dị nhưng nó làm tôi ấm áp khi lạnh, ngay cả cái tên của em - Hạt dẻ cũng gợi lên một điều gì đó, thân quen mà gần gũi lạ lùng.

Hạt dẻ áp vào má tôi cốc trà sen nóng hổi.

       - Cho anh... !

Tôi mỉm cười thay lời cảm ơn của mình. Nếu không đi với Hạt dẻ, chắc tôi chẳng biết Đà Lạt có một quán trà ngon vậy. Nhấp một ngụm trà sen, cảm giác đầu tiên là vị thanh mát lan đến tận cổ, dễ chịu lắm. Nhưng tôi vẫn thích vị cay nồng của trà gừng, thích thiệt hay thích người pha trà tôi cũng không rõ, chỉ biết thật lòng tôi muốn nói chuyện với Hạt dẻ nhiều hơn, muốn ngồi bên em và nhâm nhi từng góc một thành phố của em. Để được nghe em kể thêm nhiều câu chuyện khác nữa ở thành phố này.

Em ngả đầu vào vai tôi. Đây đúng là cảm giác an lành mà tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi cứ ngồi như thế, rẩt lâu, khi ngước lên nhìn bầu trời Đà Lạt trong vắt .Tôi nghĩ ngay đến việc hoàn tất album ảnh của mình.

Hạt dẻ bước đi về phía bờ Hồ, còn tôi lấy máy ảnh từ túi xách tay ra chụp khung cảnh thành phố vừa thức dậy. Hôm nay là lần đầu tiên tôi có buổi hẹn với bình minh Đà Lạt. Mải mê ngắm những vườn dâu tây xanh mướt, quả đỏ trĩu cành. Rong ruổi qua những đồi thông rì rào trước gió. Và lắng nghe tiếng phát thanh vang vọng trên cao. Công việc xong xuôi, tôi quay tìm Hạt dẻ, em vẫn ngồi bên bờ Hồ, nắng sớm chiếu lên những sợi tóc dài bay lấp lánh, chút mộc mạc thuần khiết này như một thứ ánh sáng dịu dàng làm tôi không rời mắt được, phải lén chụp lại. Vẻ đẹp của em trái hẳn với cuộc sống đầy xa hoa tấp nập ngoài kia mà khi nhìn vào ống kính khiến tôi thấy yên lòng.

         - Xa Đà Lạt rồi em nhớ gì nhất ?

Hạt dẻ thả viên sỏi xuống bờ Hồ, nheo mắt về một buổi chiều thành phố đang trôi đi.

       -An nhớ nhiều lắm, mỗi thứ một chút gộp lại. Nhưng nhớ nhất là nắng Đà Lạt vì An từng nghe người ta nói rằng, nắng có thể hong khô tất cả, kể cả nỗi buồn.

       - Thật vậy sao ? -Tôi chợt mỉm cười, nhẹ nhàng áp môi mình vào mái tóc dài của Hạt dẻ. Đà Lạt đẹp là vì có em đấy, em biết không.

Buổi tối, Hạt dẻ rủ tôi về nhà ăn cơm. Mẹ em bận nấu nướng trong bếp, chỉ có bố em trò chuyện với tôi ở ghế sô pha, thỉnh thoảng bác trai cười lớn, giọng bác hào sảng mà ấm áp vô cùng. Đến giờ cơm, bác gái gắp thức ăn cho tôi, nem nướng, chả ram bắp, ....  những món đặc trưng của người Đà Lạt. Bác cười nói, cứ tự nhiên coi đây như nhà của mình. Bác trai mời tôi một ly rượu. "Nào, chúc mừng sự gặp gỡ của cháu và Hạt dẻ".Tôi nhận ly rượu, bối rối cảm ơn bác. Bất giác tôi nhớ gia đình mình thiệt. Ở đây những con người lạ lẫm, những món ăn cũng lạ lẫm nhưng bầu không khí này tôi không thấy lạ lẫm chút nào .

Tôi không định nghĩa được tình yêu của mình dành cho Hạt dẻ. Như những đứa con trai khác, cảm xúc đôi khi thật không dễ để nói ra. Nhưng đã yêu thật thà thì tình cảm vẫn trao đi lặng lẽ như vậy.

Mạnh gặp tôi ở Studio. Buổi chiều nắng hanh hao, chúng tôi ngồi vắt vẻo trên căn gác xép của tiệm ảnh, bên cạnh là một Velvet và một Mocha. M nhìn vào mắt tôi như đọc được suy nghĩ trong đó.

       -Sao thế, có chuyện buồn à !

       - Không, à mà có, làm thế nào để nhận ra một người đang thích mình nhỉ ?

       - Không phải chứ. Đã có cô gái nào lọt dzô mắt xanh của cậu rồi hả .

 Tôi phì cười, nhìn qua tấm kính tiệm ảnh lắng nghe nhịp thở thênh thang giữa phố phường bận rộn ngoài kia. M thúc tay tôi một cái .

       - Thôi, không giỡn nữa. Cậu biết tin gì chưa, May về nước rồi.

       - May!

      - Ừ, May!

Tôi thở dài khi nghĩ về May, nàng là bạn gái cũ của tôi. Có lẽ vì nhận thức về tình cảm của chúng tôi là rất mong manh nên đến tận bây giờ nó cứ mãi lửng lơ như vậy. Có lúc tôi muốn cùng May làm lại từ đầu nhưng một phần nào đó trong tôi lại muốn buông tay khỏi May. Tôi biết và May cũng biết, chúng tôi chẳng còn gì để nhớ về nhau ngoài những ký ức cũ kỹ tiềm tàng trước đây.

Tôi gặp lại May là khi nàng đến Studio thu âm phần thiết kế clip. May vẫn đẹp và hiện đại, vẫn mạnh mẽ đầy tự tin. Chưa bao giờ tôi thấy ở nàng sự yếu đuối mỏng manh để tôi có thể choàng tay bao bọc, hồi đó và giờ cũng vậy. Chúng tôi chào nhau vài câu đơn giản, hỏi bâng quơ vài chuyện rồi quay về công việc của mình. Một lần May ôm tôi khi đặt lên bàn một cốc cafe, cái ôm dịu dàng, bình yên hệt như những sớm đầu mùa nhưng là một thứ cảm xúc hoàn toàn trống rỗng. Khi đó, tôi chỉ nhớ ly trà gừng của Hạt dẻ, nhớ mùi vị nồng nồng cay cay mỗi ngày một chút em để đấy. Và nó cứ lớn dần, lớn dần trở thành động lực khiến tôi vui nhiều hơn, điều mà rất lâu rồi tôi chưa tìm lại được.

       -Mình kết thúc thật rồi, May à...

Tôi đối diện với May trong buổi tối muộn, ở một góc thành phố ướt mưa. Chẳng biết lòng đang vui hay buồn. Nhưng tôi nhìn rõ ánh sáng hắt qua từ ô cửa kính ôm trọn lấy khuôn mặt nàng đang ngấn nước.

      - Chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không anh !

      - Để làm gì hả em ? Khi sự chờ đợi, kiên nhẫn của anh dành cho em đã không còn.

      - Vậy, phải thế nào để hạnh phúc trở lại đây anh. !

      - Anh không biết, mà anh nghĩ chắc người ta chẳng bao giờ muốn một mối tình cũ trở nên xa lạ giờ bất chợt quay về.

Lặng im. May tựa lưng vào thành cửa.Tôi đọc được trong mắt nàng là sự hoang hoải, nuối tiếc. Điều đó khiến tim tôi mềm nhũn ra. Cảm giác như chính mình có lỗi với May vậy, dù tôi đã từng hụt hẫng thật nhiều khi May bỏ đi.

       - Em có thể hôn anh một lần không ?

May ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến lạ kỳ, mặc cho tôi mặc định sẽ không để đôi mắt đó ám ảnh nữa nhưng tôi không làm được. Môi tôi chạm môi nàng vừa dịu dàng vừa âm ấm. Khi những cơn gió lạnh lùng thổi qua, tôi nhớ nơi này 5 năm trước, nơi May bỏ lại tôi với một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.

blog radio 340, tháng 5

Bất giác tôi nghĩ đến Hạt dẻ, em thường hay nhét vào tay tôi vốc hạt dẻ ấm sực, trong ngày Đông tôi thấy mình trống rỗng, buốt buốt.

     - Xin lỗi, anh không thể !

Tôi buông tay khỏi May. Giữa cơn mưa đêm lạnh buốt, tất cả như chìm vào một thứ ánh sáng hiu hắt mờ ảo, May nhìn tôi cũng mờ ảo hiu hắt. Nàng bước đi, không quay đầu lại. Bởi chúng tôi đều biết, ở một đoạn đường nào đó trong cuộc đời này, có những kỷ niệm sẽ không bao giờ quên và nơi ngực phải trái tim, mình có quyền lưu vào những điều đẹp đẽ, trong veo nhưng khờ dại của một thời.

 Mùa này thành phố đang là nửa Hạ, nửa Thu. Không khí lãng đãng, hơi lạnh và nhiều gió. Hạt dẻ vẫn ghé Studio mỗi ngày, thay tôi làm mọi việc cho những hôm tôi bận không đến được. Hôm nay em đến chào tôi, em nói mình sắp đi xa, một khóa học về thiết kế ở một đất nước giữa vùng Đông Âu đúng như mơ ước của em. Chỉ tôi là cảm thấy nỗi buồn len lỏi tận đâu đâu. Kỳ lạ thật.

      - Khi nào thì em về ! -Tôi nhìn em nơi góc bàn làm việc quen thuộc.

      - Nếu An không về, anh có buồn không ?

Tôi cũng từng tự hỏi mình như thế và hơn một lần tôi hiểu câu nói ấy hàm chứa điều gì, chỉ là không đủ can đảm nói ra.

 - Anh sẽ chờ em, An à ! -Tôi đưa tay về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của em, siết nhẹ. Em lặng yên hồi lâu rồi rút tay lại, thì thầm. "Chị ấy vẫn còn rất yêu anh. Hôm bữa An vô tình nhìn thấy hai người hôn nhau. Có lẽ An đã sai. An không nên làm vậy. Nhưng không hiểu sao An lúc nào cũng nghĩ về anh thôi. Những ngày xa anh, An thật sự rất buồn".

Hạt dẻ nhỏ bé và ấm áp của tôi."Anh đã nhớ em biết bao ngay cả trong giấc mơ". Tôi muốn nói với em như thế, nhưng không phải bây giờ mà là một ngày nào đó em trở về sau khi đi hết con đường dài rộng phía trước.

Trên căn gác xép nhỏ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều tháng 5 gió lùa trong veo. Âm thanh "The Promise" - "Tracy Chapman" vang lên êm ái, nhẹ nhàng như những gì đẹp đẽ nhất của tôi, của em và của tuổi trẻ.                                             
                                                                                                                       
Nếu em đợi,
Thì anh sẽ đến
 Dù cho em đã ngao du thật xa
Anh vẫn luôn dành chỗ cho em trong tim anh.

Nếu em nghĩ về anh
Nếu em nhớ anh dù chỉ một lúc thôi ...
Thì anh sẽ chạy đến,
Anh sẽ chạy đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em.       
                                                                                     

 Đôi khi tôi gọi cho Hạt dẻ, nửa đêm, chỉ để nghe The Promise cùng em.

Cuộc đời là những chuyến đi. Cứ đi, rồi sẽ tới.
 

Anh bước dọc đại lộ Primorskaya vào một đêm Odessa đầy gió. Không gian yên ắng và rét mướt.Tính ra thì anh đã đi qua rất nhiều nơi, lưu dấu bước chân vào rất nhiều bộ ảnh. Odessa là vùng đất mà anh nghĩ sẽ gặp lại Thiên An nhưng anh chưa từng có ý định đi tìm cô, chỉ đơn giản anh muốn dùng tuổi trẻ của mình để tận hưởng vẻ đẹp của cuộc đời này, dù có lúc anh nhớ cô đến thắt lòng.

Một sớm mùa Hè, những chậu tường vi Thiên An treo nơi bệ cửa sổ nở chùm hoa trắng muốt trong suốt như pha lê. Anh ngồi trên căn gác xép tiệm ảnh, tự ủ ấm bằng ly trà gừng và nhớ cô. Anh biết mình chẳng thể nào quên được cô gái có trái tim thật thà nồng ấm ấy.

 Biết đâu trà là nhân duyên để anh gặp lại cô. Ở nơi nào đó. Anh vẫn tin như vậy...

blog radio 340, tháng 5


  • Truyện ngắn của Phong Lin
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio.

Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương

Blog Radio - Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình yêu chật chội.
  • Lá thư trong tuần: Đôi lúc thấy cô đơn! 


Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình yêu chật chội. Dẫu yêu nhau nhiều đến mức không thể rời xa nhau, yêu nhau đến mức không thể sống thiếu nhau. Nhưng đâu đó, khoảnh khắc nào đó khi phải đối diện với sự cô đơn, người ta mới thấy sợ hãi cái cảm giác hoang hoải, lặng lẽ một mình bởi không có người mình yêu bên cạnh. Người ta nhận ra rằng, sống trên cuộc đời này, đừng yêu ai đó hơn bản thân mình cả. Nếu yêu ai đó hơn chính bản thân mình là đang có lỗi với chính mình. Bởi lẽ, nếu yêu ai đó qua nhiều, một lúc nào đó ta sẽ biến tình yêu đó thành sự trách móc và đừng trách ai đó làm bạn thất vọng mà hãy trách bản thân đã cho đi yêu thương quá nhiều để trông đợi quá nhiều từ họ.

Từ khi biết tự ý thức rằng bản thân phải độc lập, phải tự dựa vào chính mình thì mỗi lần mệt mỏi mới cảm nhận thấm thía nổi cái sự cô đơn. Người ta thường bảo, những người mạnh mẽ nhất luôn là những người cô đơn nhất bởi lẽ sự yếu đuối luôn được che mờ đi bởi vỏ bọc của sự cứng rắn, bất cần. Người ta cứ gồng mình để cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, làm điểm tựa cho người khác nhưng đến khi thấy bản thân mệt nhoài và yếu đuối, khi ta tìm điểm tựa cho chính mình, thì nhận ra rằng, mình mới chính là người đơn độc. 

Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương
Có đôi lúc không còn bận rộn với những lo toan cơm áo, không hòa mình vào sự tất bật của cuộc sống bon chen, đêm về trải lòng với những cảm xúc thực của chính bản thân mình, thấy nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên má rồi nghĩ vu vơ. Giá như mình luôn có ai đó bên cạnh, giá như những lúc thấy buồn cô đơn hay tuyệt vọng, luôn có ai đó bên cạnh để yêu thương. Gía như mỗi lần thấy mệt mỏi vì cuộc sống xô bồ bon chen, có ai đó nắm chặt lấy tay mà bảo rằng “ Dù cuộc sống có gian nan, khi mọi thứ đều quay lưng lại với em, vẫn còn có anh song hành”. Gía như, dù trong hoàn cảnh nào, bất kỳ ở thời điểm nào cảm thấy chênh vênh trong cuộc sống luôn có sẵn một bờ vai. Nhưng thực ra không có cái giá như nào cả. Phải chăng là chấp nhận cho cuộc sống tự thấy thoải mái hơn?
Có phải tình yêu đẹp chỉ tồn tại trong những cuốn phim hay và trong những câu truyện cổ tích. Có phải sự lãng mạn ngọt ngào chỉ hiện hữu trong trí tưởng tượng của mỗi người. Có phải tình yêu, sự đồng cảm, và sự cảm nhận nhạy bén chỉ mỗi ta là người biết đến, cảm nhận thấy một sự hiện hữu trong cuộc đời. Gía mà lúc ta bị thương có người băng bó,lúc ta yếu mềm có người nâng đỡ, giá như có ai đó thực sự hiểu ta, hiểu những điều ta chưa kịp nói, hiểu những khoảng lặng trong mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời ta. Điều hạnh phúc nhất của mỗi con người, là gặp được một người luôn bên cạnh ta những lúc ta yếu đuối nhất, sẵn sàng có mặt lúc ta cần, chăm lo cho ta những lúc ta đơn độc…

Có đôi lúc, thấy thèm lắm một sự nhạy cảm từ người mình thương yêu, thèm lắm những hành động chứ không đơn thuần là lời nói “anh yêu em”. Thèm lắm một cái ôm thật chặt mỗi khi thấy yếu lòng, thèm lắm sự hiện hữu bằng da bằng thịt mỗi khi cô đơn trống vắng. Rồi đôi khi tự hỏi, nếu một ngày nào đó bỗng dưng em biến mất khỏi cuộc đời này, liệu có ai đó bổ nhào đi tìm em không? Liệu anh có còn yêu em, có tìm mọi cách để tìm em không hay lãng quên em ngay phút chốc. 

Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương

Có đôi lúc thấy lòng chênh vênh đến lạ, có phải vì cuộc sống này người ta sống quá nhiều với những tính toan và mất đi lòng tin để rồi cứ sống như chú nhím xù sợ bị tổn thương mà làm đau người khác. 
Ngày còn bé, mỗi lần ốm bố mẹ đều ở bên, nào là nịnh để ăn hết bát cháo gà mẹ nấu, nào là dọa uống thuốc không ông ba bị sẽ bắt đi. Có lần ốm một trận rất nặng, nằm mê man thấy ông mặt trời mọc ngay ngoài cửa sổ, thấy những hình ảnh mập mờ cứ nhòe đi, và rồi thấy mình cứ thiếp đi dần vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt lo âu của bố mẹ, mà tự hỏi lòng không hiểu vì sao. Bây giờ mới thấy rằng mình có một tuổi thơ thật hạnh phúc. Suốt những năm tháng đi học xa nhà, tự phải lo cho bản than, có ốm, có đau cũng tự mình chiến thắng bệnh tật. Chưa một lần được ai đó nấu cho bát cháo, chưa một lần được ai đó chăm sóc, không phải vì không muốn có ai đó bên cạnh. Đơn giản rằng muốn ai đó tự cảm nhận được nỗi đau, nỗi cô đơn chứ không phải là sự đòi hỏi. Có những đợt ốm kéo dài cả tháng, nào thì mệt mỏi, nhưng rồi bận lo toan học hành, bận lo toan cơm áo cũng khiến bệnh nó chán mình luôn. Cứ như vậy, sống với sự đơn độc mà chính bản thân mình tạo ra, nên mỗi lần thấy cuộc đời ai đó đơn độc, thiếu thốn tình cảm, tận đáy lòng thấy sự cảm thông sâu sắc. Bằng cách này hay cách khác, muốn được giúp đỡ, bù đắp những tổn thương trong lòng họ. Để hy vọng một ngày nào đó, ai đó nhìn thấy sự tổn thương trong lòng mình mà xoa dịu, yêu thương và nâng niu trọn vẹn…

  • Hoa Nguyễn 
Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương
  • Yêu một người đã từng bị tổn thương
 
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu những ai trước đó.
                                          
Hai con người xa lạ chúng tôi, đến từ một nơi cách Sài Gòn hơn hai nghìn cây số, vô tình gặp nhau ở mảnh đất tấp nập nơi đây, chỉ có chung một mục đích: Trốn chạy những gì đã từng ở phía sau.
 
Tôi và anh, không bận tâm về tương lai, chẳng nặng lòng về quá khứ, nhưng lại bấp bênh với hiện tại. Bởi chẳng ai dám tin tình yêu của mình dành cho đối phương đủ lớn để gạt bỏ tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước kia. Đúng là, chúng tôi bị ám ảnh bởi một tình yêu không có đích đến, và tôi cũng chẳng biết được, cái hành trình mà chúng tôi đang đi, liệu sẽ kéo dài được bao lâu. Tôi sợ sóng gió bên ngoài thì lớn, còn tình cảm của chúng tôi thì lại quá mong manh…
 
Tình yêu mà tôi dành cho anh, nhiều ra sao tôi chẳng thể đong đếm, lớn thế nào tôi chẳng thể cân đo. Chỉ biết là, tôi luôn sống trong những chuỗi ngày của một nửa hạnh phúc, một nửa âu lo.
 
Phải rồi, là tôi sợ anh không yêu tôi!
Là tôi sợ mất anh!
Rất sợ!
Bởi tôi lỡ dành quá nhiều yêu thương cho anh rồi…Đã bao lần tôi dặn lòng mình ngày hôm nay bớt yêu anh so với ngày hôm qua một chút. Nhưng tôi bất lực. Trái tim bướng bỉnh này không chịu làm theo những lý trí trong đầu tôi.
 
Người ta nói rằng thật đáng thương cho những kẻ khi vừa mới bắt đầu yêu đã không tin nó là vĩnh cửu. Còn tôi, tôi còn đáng thương hơn khi mà không dám tin- ngay từ khi tôi biết được rằng mình yêu anh!
 
Phải chăng yêu anh là quá ngu ngốc, là lỗi lầm, là sai trái?
 
***
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu những ai trước đó.
 
Anh đối với tôi nhẹ nhàng như một làn gió, tươi mát như những cơn mưa mùa hạ, ấm áp như ngọn lửa ngày đông. Nhớ những ngày trời lạnh, tôi co ro đi bên cạnh anh, là anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi mà hỏi: “Có thấy ấm hơn không?”. Là những khi tôi ngồi sau xe anh, hỏi rằng “Trái tim anh ở bên nào thế?”. Anh phá lên cười mà nói: “Ở bên trái, cũng giống như em thôi! Em có cần nghe thử không?”, rồi để chứng minh cho điều anh vừa nói là thật, anh đặt bàn tay tôi lên ngực anh. Khi đó, tôi chỉ nghe tim mình đập mạnh, vội rụt tay lại ngượng ngùng ngồi cách xa anh ra. Là buổi tối của một ngày hè nào đó, anh gọi điện thoại cho tôi vào 12h đêm, cứ chỉ im lặng suốt 30 giây, sau đó mới thở dài mà nói “Là anh nhớ em!”. Chúng tôi chìm mình vào trong khoảng lặng, tôi không rõ anh đang nói thật hay đùa, chỉ cảm nhận được nỗi buồn nơi anh.

“Anh đang ở đâu?”
“Tầng 22, tòa nhà XX, ngắm nhìn cảnh vật về đêm”
“Đợi em 20 phút, em sẽ tới!”
“Không cần đâu, anh quen sống một mình trong nỗi nhớ rồi!”
“…”
“Khuya rồi, em là con gái, đừng đi ra ngoài, nguy hiểm lắm. Ngủ sớm đi nhé! Chúc em ngủ ngon!”
 
Tôi yếu ớt đáp lại một chữ “Vâng”. Nhưng cả đêm hôm đó, tôi không hề ngủ được, chỉ nhớ tới bốn chữ khi nãy mà anh vừa nói với tôi “Là anh nhớ em”.
 
Tôi sợ nếu mình tin rồi, sẽ ôm ấp quá nhiều hy vọng, quá nhiều mộng tưởng vào anh. Nếu anh không yêu tôi, tất cả trong tôi sẽ sụp đổ. Vì vậy tôi chọn cách dối lòng mình rằng tôi sẽ không tin đâu, tôi sẽ không coi đó là sự thật, tôi sẽ xem như anh vừa uống rượu say nên gọi nhầm số thôi.
 
Anh không yêu tôi!
Và tôi… cũng không hề yêu anh….
 
Tôi đã tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn như thế…
Vì một khi đã yêu, đâu chỉ trả lời “Có” hay “Không” là được?
 
Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương
Có một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, cũng là lần đầu tiên tôi nói về tình yêu trước kia của tôi như thế nào.
 
-Anh đã từng rất yêu một người, tình yêu của anh và cô ấy kéo dài đến bảy năm, bọn anh đã từng tính đến chuyện kết hôn, chuyện của tương lai, của những ngày xa xôi sau đó. Em có biết bảy năm của một mối tình đầu nó dài thế nào không? Từ những năm lớp 10 của đầu cấp III, cho đến hết bốn năm Đại học. Thế mà cô ấy lại rời bỏ anh, mà lý do thì…- Anh thở dài, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.
 
-Lý do là gì?- Tôi thắc mắc
 
- Cô ấy chọn cách ở bên anh, chỉ để muốn biết về anh trai anh, và cô ấy đã thành công. Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu của anh một cách nhẫn tâm thế để có được tình yêu của mình. Bây giờ thì cô ấy là chị dâu của anh, em hiểu được cảm giác ngày ngày đối diện với người mình yêu đang hạnh phúc bên người anh thân thiết của mình đau đớn thế nào không? Anh đã trượt mình trong những đêm dài ở quán rượu, đắm mình vào những cơn men và buông thả đến mức ngập chìm trong những cơn nghiện ngập và thèm thuốc…
 
Anh thở dài, quay sang tôi cười trừ.
 
- Không thể tin nổi phải không?
Tôi gật đầu nói:
- Anh có thể kể tiếp được không?
-Trong một lần anh đang ở quán bar thì cô ấy xuất hiện. Cô ấy hỏi anh có nhận ra bản thân mình không? Anh chỉ biết cười nhạt. Tại sao cô ấy có thể nói ra điều ấy? Khi mà tổn thương của anh, là do cô ấy gây ra?
 
- Và anh đã trả lời thế nào?

- Anh hỏi lại cô ấy rằng “Cô cũng nhận ra tôi sao? Tôi tưởng cô quên tôi rồi?” – Anh lại cười, vừa chua chát, vừa đau đớn - Cô ấy trả lời “Em không hề nhận ra anh, anh không phải là người em từng biết! Nếu như anh ngày hôm này đều là lỗi của em thì là em sai, em nợ anh một lời xin lỗi”. Khi nghe cô ấy nói vậy anh đã gần như phát điên lên. Nếu như mọi nỗi đau đều có thể xóa nhòa bởi hai chữ xin lỗi thì cuộc đời đâu có phức tạp đến như thế? Nhưng... khi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, anh lại khóc. Anh đã bất lực mà nói rằng “Em không hề có lỗi, tất cả là lỗi do anh, là anh quá mềm yếu, quá bảo thủ, không dám nhìn thẳng vào sự thật. Là do anh!”

- Và chuyện gì sau đó?

- Anh vào Sài Gòn, để quên đi cô ấy, để vùi mình vào những bận rộn của công việc, và rồi anh gặp em…
Anh quay sang tôi mỉm cười, nụ cười phóng khoáng.
 
- Anh đã không hề muốn kể ra chuyện này với bất kì một ai, chuyện xảy ra đã 4 năm, mọi thứ cũng dần nhạt đi rồi, ngay cả cái được gọi là nỗi đau, thứ mà anh tưởng chừng như cả đời anh không thể quên được. Cuối cùng anh gặp em, có em ở bên, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Thì ra anh chưa trưởng thành, anh sẽ mãi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi với những cái nhìn ấu trĩ và ngớ ngẩn nếu như không có em ở bên.
Blog Radio 339: Yêu một người đã từng bị tổn thương

Gương mặt anh tiến gần tới tôi, khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau 0.5cm, tôi giật mình quay mặt đi, hoảng loạn nói:
- Em không xứng đáng với anh đâu!
Anh nhìn tôi khó hiểu, tôi nhếch bờ môi lên cay đắng nói:
 
- Là quá khứ của em quá dơ bẩn. Em không dám yêu anh. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ không yêu em!

- Em và anh cũng giống nhau, đều đã từng một thời không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh trong quá khứ. Khi anh kể hết ra được những điều đó với em, chứng tỏ anh đã biết tự mình đứng lên sau những vấp ngã, đã có thể quên đi một phần kí ức không vui. Mỗi chúng ra – những người đã sống trên cuộc đời này nên học cách chấp nhận, phải biết đối diện với sự thật, cho dù là cay đắng, là nghiệt ngã, nếu chúng ta cứ chỉ lảng tránh nó, liệu rằng chúng ta có vui không? Hay lại là những lo sợ và những nỗi buồn dai dẳng cứ đeo bám chúng ra?

- Em cũng đã từng rất yêu một người, đủ lớn để trao đổi tất cả những gì mình có cho anh ta. Nhưng anh ta thì lại khác, không tình yêu, không bên cạnh khi em cảm thấy bất lực nhất. Cái anh ta quan tâm chỉ là sở hữu em trên cái giường. Anh nói xem, em có phải là Sex Doll của người ta không? Em ngu ngốc, khờ dại đến nỗi bị lợi dụng mà còn không tin. Thực ra chẳng ai lừa gạt em cả, chỉ là em luôn luôn tự lừa bản thân mình thôi. Sau khi bị vứt bỏ, em còn đi van xin anh ta nữa, nhưng anh biết anh ta nói gì với em không? “Tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa từng yêu, dù chỉ là một phút”. Từ ngày đó, em dường như không bao giờ dám tin vào sự tồn tại của tình yêu. Với em, nó xa xỉ lắm.

Nhưng rồi anh bước vào cuộc đời em, khiến mọi “lý thuyết” mà em đề ra bị phá vỡ. Em đã nói rằng em sẽ không yêu thêm một ai nữa, bởi em nghĩ mình không đủ tư cách để yêu cách để yêu, không đủ xứng đáng để đón nhận tình yêu từ một ai đó. Mỗi ngày  em đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu câu rằng Anh yêu em không? Và anh sẽ yêu em chứ? Nhưng cho dù rất yêu anh, em cũng không đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Em rất sợ… Em sợ chỉ là do em ôm vọng tưởng… em sợ là chỉ một mình em yêu anh…


Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế mà rơi trên bờ mi tôi. Anh lặng lẽ ôm chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của tôi ấm áp nói:

- Anh xin lỗi! Là lỗi do anh!Là anh sai! Nhưng có một điều anh muốn em biết đó là anh yêu em.

-Nếu lỡ một ngày mình chia tay thì sao?- Tôi lo sợ, vẽ những hình tròn vô nghĩa trên tấm váy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
 
Anh vuốt những sợi tóc trên trán tôi gài vào mang tai, ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi, vẫn nhẹ nhàng và ấm áp như thế, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi. Đủ để cảm nhận được những yêu thương đang được đong đầy. Đủ để cảm nhận được những hơi thở dồn dập của tình yêu. Và đủ để cảm nhận được rằng, tình yêu của chúng tôi không hề mong manh như tôi từng vốn nghĩ…
 
-Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ cần biết bây giờ, mình yêu nhau. Thế là đủ!
 
Tôi không nói với anh 3 chữ Em yêu Anh, bởi tôi biết, có những thứ trên đời này không nhất thiết phải nói ra. Cái quan trọng là ta làm cách nào để cảm nhận được nó. Tình yêu mà, nói yêu thôi đâu đủ? Một chữ “Yêu” sao có thể nói hết được những gì trong lòng tôi?
 
“Nếu bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, điều duy nhất bạn có thể làm đó là hãy che chở và trân trọng cô ấy.
 
Nếu bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, đừng quan tâm tới những gì đã xảy ra trong quá khứ của cô ấy. Hãy nắm thật chặt bàn tay ấy và giúp cô ấy bước ra ngoài ánh sáng.
 
Nếu bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, hãy giúp cô ấy tìm lại niềm tin vào tình yêu, cầm tay cô ấy đặt lên tim bạn và nói “Anh yêu em”.
 
Bởi vì đó là một cô gái đã từng bị tổn thương, cô ấy xứng đáng nhận  được một tình yêu lớn hơn những cô gái khác…”
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Silenttear
  • Thực hiện: BTV Chit Xinh - BTV Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio

 
Design by Free Wordpress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Templates